ĐEN TRẮNG - Trang 209

Đây mới chân chính là hương vị thanh nhàn vui vẻ của nhân gian.

Chỉ với một động tác này, Kỉ Dĩ Ninh không thể không thích cô ấy.

Cô nhìn cô gái dưới tầng, không nhịn được mà khẽ cong khóe môi,

dành cho cô ấy những lời ca ngợi từ trong lòng mình.

Thử hỏi thế gian, có mấy người có thể có tâm trạng thoải mái như

vậy? Phẩm tuyết thưởng hoa, uống sương uống mưa, những việc thế này,
nếu không có chút bản tính trời cho thì không thể làm được.

Thế gian này cũng không có nhiều ước định lắm, khi chúng ta còn

chưa trưởng thành, đã bị thế tục trói buộc, dần dần quên mất cái gì gọi là
thanh nhàn trong cuộc sống.

Kỉ Dĩ Ninh buông chén trà trong tay xuống, không nhịn được muốn

xuống tầng, muốn trò chuyện cùng cô ấy, cô là ai?

Không đợi cô rời bước, bởi vì đã có người giải đáp giúp cô.

Cô nhìn thấy Đường Kính đi ra từ trong phòng, bước chân có chút vội

vàng, trên tay cầm một cái áo khoác dày. Anh chắc cũng vừa mới tỉnh, cảm
giác mơ màng của ban đêm còn chưa tán đi, không thấy người bên cạnh,
anh liền nhanh chóng đi tìm. Đường Kính buổi sáng hay bị huyết áp thấp,
thực không dễ dàng tỉnh táo, nhưng anh vẫn đang đuổi tới. Nhìn thân ảnh
của anh, Kỉ Dĩ Ninh mỉm cười, cô nghĩ mình đã biết được vị tiểu thư dưới
tầng kia là ai, là người nào ở Đường gia.

Đường Kính vội vàng mặc áo vào cho Tiểu Miêu, lại cầm một đôi dép

lên bảo cô ấy đi vào, anh vừa cúi người xoa xoa đôi tay đỏ bừng của cô ấy,
vừa quở trách: Em là cô ngốc hả? Khuya khoắt mới trở về ngủ, trời còn
chưa sáng đã tỉnh rồi, tỉnh dậy lại bỏ chạy ra ngoài này chịu lạnh, lạnh như
vậy lại còn không đi giày, đúng là một tế bào, rốt cuộc có phải là người lớn
không hả?……

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.