Tiểu Miêu nghiêm trang sửa đúng lời anh: Em không phải hình thành
từ một tế bào, em hình thành từ các phân bào……
Đường Kính không nói gì, khóe mắt nhìn vào đôi môi đỏ bừng của cô,
anh nhíu mày: Vừa rồi em ăn cái gì?
Tiểu Miêu cười cười, nắm một nắm tuyết đưa cho anh, ngẫm lại thấy
còn chưa đủ, lại hái thêm hai đóa mai vàng đặt lên trên cho đẹp, cười với
một vẻ mặt vô hại, hỏi: Anh có muốn ăn không?
Đường Kính hít sâu một hơi, nhu nhu huyệt thái dương.
Trước kia ở trong nhà, anh có một người anh trai thích đem thuốc
phiện làm đồ chơi mà đùa nghịch; hiện tại ở trong nhà, anh có một bà xã,
thật không thể tưởng tượng có thể ăn được cái gì……
Đường Kính nhìn cô, thấy khóe môi cô còn dính một cánh hoa mai
vàng, cô vươn đầu lưỡi ra muốn liếm nó vào miệng ăn luôn, hình ảnh này
bỗng nhiên khiến cho Đường Kính động tâm, vì thế anh đột ngột giữ lấy
gáy cô, cúi đầu liền hôn cô thật sâu, động tác yêu thương lại cường ngạnh,
giống như muốn dùng nụ hôn của mình tán đi hơi lạnh quanh người cô.
Kỉ Dĩ Ninh mỉm cười, biết điều rời đi, không quấy rầy khoảnh khắc
yên tĩnh tốt đẹp của hai người dưới tầng.
……
“Đường Kính có ánh mắt tốt, biết được khi nào có thể ra tay đem Tô
Tiểu Miêu vòng định bên người, từ nay về sau cuộc sống tràn ngập lạc thú,
sinh mệnh không hề cô tịch.”
Đường Dịch cúi đầu, hôn hôn trán cô, trong thanh âm nghe không ra
cảm xúc,“…… Em cảm thấy mình không tốt?”