ĐEN TRẮNG - Trang 226

Kỉ Dĩ Ninh mỗi lần nhìn thấy tình huống thế này, trong đêm dài yên

tĩnh chỉ có anh và cô, cô sẽ không nhịn được thấp giọng quở trách
anh:“Thật không biết nói đạo lý gì……”

Anh cười rộ lên, kéo cô vào trong lòng, không chỗ nào cố kỵ:“Anh

luôn luôn không nói đạo lý như vậy đấy, em không biết sao?” Nói còn chưa
xong, anh liền cúi đầu hôn cô.

Kỉ Dĩ Ninh ngẩng đầu lên, thở hổn hển khuyên anh:“Anh mà tức giận

thì thật hung dữ, cẩn thận về sau mọi người đều không chịu nổi anh……”

Nghe thấy câu nói của cô, anh lại như đang nghe một truyện cười, bàn

tay chống lấy cằm rồi cười rộ lên.

Cô bị anh cười đến buồn bực, rõ ràng là cô lo lắng cho anh, mà anh lại

chẳng thèm quan tâm chút nào. Không chỉ là không có, đối với sự lo lắng
của cô, anh thậm chí chỉ có cảm thấy thú vị mà thôi.

Kết quả là ngày nào đó, có lẽ bởi cô đơn thuần vì anh mà lo lắng,

trong mắt anh thì ý tưởng đơn thuần này của cô lại một lần nữa dấy lên dục
vọng của anh, anh cởi váy ngủ của cô ra, tinh tế hôn cô, cô nghe thấy anh
nói bên tai mình, Dĩ Ninh, thật lương thiện, sau khi nói xong, anh liền nâng
chân cô lên, chậm rãi tiến vào, cướp đi thân thể cô, cũng cướp đi sức lực
hỏi thêm bất cứ câu gì đó của cô.

Kết quả cuối cùng của ngày hôm đó là Kỉ Dĩ Ninh vẫn chưa khuyên

anh được cái gì, Đường Dịch thì vẫn cứ làm theo ý mình không kiêng nể gì,
thản nhiên kiêu ngạo không thèm lo lắng gì, hành vi vẫn không có đạo lý
như thế.

Có một ngày, Kỉ Dĩ Ninh nói chuyện với Đường Kính. Cô nói với

Đường Kính về chuyện đó, giọng điệu thật bối rối,“Anh ấy không có đạo lý
như vậy, không sợ có một ngày tất cả mọi người đều không chịu nổi mà rời
bỏ anh ấy sao……”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.