“Sẽ không,” Đường Kính nhất thời bật cười:“Chuyện này vĩnh viễn sẽ
không xảy ra……”
Kỉ Dĩ Ninh kinh ngạc hỏi:“Tại sao?”
Đường Kính thản nhiên hỏi cô:“…… Em có biết Đường Dịch có ý
nghĩa thế nào với người ở Đường gia không?”
Cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Đường Kính xoay người, nhìn cô, khóe môi cong lên, nói cho cô:“Tín
ngưỡng.”
Trong lòng Kỉ Dĩ Ninh đang run lên, cô cố gắng hiểu nó, nhưng vẫn
cảm thấy mờ mịt như bị một lớp sương mù chắn ở phía trước. Cuối cùng,
cô chỉ có thể thành thật nói ra cảm giác của mình:“Em thấy rất khó
hiểu……”
Đường Kính khẽ cười:“Anh hiểu được, Dĩ Ninh, anh hiểu cái cảm giác
khó hiểu trong lòng em.”
Cô cảm thấy kinh ngạc:“Anh hiểu sao?”
“Đúng, anh hiểu,” Đường Kính gật đầu một cái, thẳng thắn thành khẩn
nói:“Năm anh tám tuổi, lần đầu tiên bước chân vào Đường gia, lúc ấy bố
nói cho anh biết, anh có một người anh trai, nếu anh muốn sống tốt ở
Đường gia này, thì tuyệt đối không thể đứng ở phía đối lập với anh trai, nếu
không, người thất bại nhất định là anh.”
Kỉ Dĩ Ninh có chút ngỡ ngàng:“Đường Kính……”
“Em cũng cho rằng bố anh thực bất công đúng không?” Anh cười khẽ,
không có một tia tức giận nào, chỉ có bình thản đắm chìm trong những kỉ
niệm:“Khi đó anh cũng nghĩ như vậy, anh cho rằng bố đã cho mình một