Đường Kính gọi cô lại, thuận miệng nói:“Thật sự không cần, loại
người hoang dã như Tiểu Miêu này, không hiểu bánh ngọt có chứa hữu tình
gì đó đâu, một cái bánh bao nhân thịt heo cũng có thể khiến cô ấy hạnh
phúc đến chết rồi……”
Kỉ Dĩ Ninh nở nụ cười, không nghĩ anh lại có ý từ chối, cô chỉ nghĩ
đến Đường Kính đang khách khí, xoay người lại muốn vào trong phòng lấy
bánh ngọt.
Tay phải bỗng nhiên bị người nào đó giữ chặt.
Kỉ Dĩ Ninh nghi hoặc quay đầu, chỉ nhìn thấy hé ra một khuôn mặt
thật tĩnh lặng.
Đường Dịch nhìn cô không mang biểu tình gì, bạc môi hé ra lại khép
vào, nói với cô một câu.
“Đêm nay anh phải ra ngoài cùng Đường Kính.”
……
Kỉ Dĩ Ninh sửng sốt ba phút.
Như là không nghe rõ lời nói của anh, hay là không tin lời nói đó, cô
có chút bối rối lặp lại một lần:“…… Muốn đi ra ngoài?”
“Đúng.”
Một chữ, Đường Dịch cho cô đáp án rõ ràng. Một khi đưa ra quyết
định, anh sẽ không dễ thay đổi như người bình thường. Thu hồi vẻ lười
biếng, cả người sắc bén vô cùng.
Trong nháy mắt, hốc mắt Kỉ Dĩ Ninh đã nóng lên. Cô là người đa tình
mẫn cảm, đối với cảm tình nhiều khi có sự cố chấp vượt xa người thường.