dừng lại, hỏi một câu: ‘Nhớ được chưa?’. Cô bị anh làm cho mất đi thần trí,
không kịp trả lời, anh lại tiếp tục, không tiến không lùi, chỉ dùng ngón tay
và môi lưỡi của mình khơi mào dục niệm trong cô, để cô một mình trầm
luân tiến vào vòng xoáy của dục vọng, anh cũng không cứu, đến khi cô mở
miệng đáp một câu ‘Về sau em sẽ không. . . ” anh mới cười chụp lên cô,
nói bên tai cô một câu tốt, biết nghe lời, sau đó quấn lấy toàn bộ thân thể
cô, yêu cô.
Nhớ tới chuyện cũ, trong lòng Kỉ Dĩ Ninh lại dâng lên nhiều cảm xúc,
cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trong cuộc sống tinh tế như nước
chảy, giữa lúc đó cô và Đường Dịch, hóa ra đã có nhiều kỷ niệm để chia sẻ
như vậy, thân thể đấy, trong nội tâm đấy, quấn giao cùng một chỗ, không
thể so sánh phân rõ cái nào nhiều hơn cái nào.
Mở một góc chăn ra, cô đi vào ngủ, ngồi gần đầu giường, cô cầm một
quyển sách của anh lên xem. Một bản “luật pháp quốc tế” dày cộp, bên trên
không có một vết tích, một dấu ấn nào, mới tinh giống như chưa có người
đọc. Nếu không phải có một lần nào đó cô vô tình nhìn thấy Đường Dịch
nói chuyện tại thư phòng trong công ty, cô trông thấy anh tức giận, tiện tay
cầm bộ sách này đặt ở trên bàn ném qua, vung ra một câu: ‘Trang hai trăm
mười ba điều thứ ba mươi hai! Giấy trắng mực đen xem không hiểu có phải
hay không? ! ” thì chỉ sợ đến nay cô mới biết, hóa ra, anh là cao thủ.
Đường Kính đã từng nói qua, nếu như không phải cao thủ đùa bỡn với
pháp luật, với thân phận đó, trong thế giới màu đen này làm sao tồn tại
được.
Trong nội tâm Kỉ Dĩ Ninh có chút chua xót.
Đối với Đường gia, đối với trách nhiệm, đối với thân phận, đối với gia
thế bối cảnh khổng lồ phức tạp sau lưng, Đường Dịch chưa bao giờ đánh
giá nửa chữ. Coi như hoàn toàn không có phản kháng, dù tốt hay xấu, anh
đều tiếp nhận toàn bộ.