ĐEN TRẮNG - Trang 258

Lần đó vào đêm sinh nhật cô, Đường Dịch ôn nhu ở cùng cô suốt cả

đêm. Thậm chí anh có thể cùng cô chơi ghép tranh, nằm một nửa bên người
cô, nhìn cô ngồi lên chiếc thảm nhung, ghép lại từng miếng một lên bức
tranh lớn. Lúc cô mê mang ghép sai, anh lại lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô,
bên môi mang theo một nụ cười vui vẻ, thẳng đến khi cô bị anh cười đến đỏ
mặt, anh mới ra tay giúp cô. Anh cũng không nói chuyện, chỉ là không
nhanh không chậm nắm tay cô, dùng động tác im lặng chỉ cho cô phải đem
miếng ghép đó để ở đâu, sau đó cô liền nói cảm ơn với anh, nhưng không
ngờ anh lại trực tiếp kéo cô xuống đè lên người cô, dùng hàm răng cắn vào
cái khóa mở ra quần áo của cô, cười cười nói ‘Muốn thu tiền lãi’.

Còn lần này, anh lại lỡ hẹn.

Không ở bên cô, để lại cô một mình đối mặt với bóng đêm.

Cô biết rõ anh và cô là người của hai thế giới, nếu như không phải anh

một mực tới gần cô, cô căn bản sẽ không gặp được anh.

Thời gian cùng sự thật giao thoa đã tạo nên chênh lệch thật lớn, Kỉ Dĩ

Ninh mím chặt môi mình, kinh hoảng.

Ngay khi cô đang thất thần, điện thoại rốt cục cũng có người nghe.

Giọng nói của Đường Dịch, là âm thanh cô vô cùng quen thuộc:

“Muộn như vậy còn chưa ngủ?”

Kỉ Dĩ Ninh ngay lập tức hoàn hồn, nói quanh co đáp một câu: “Muốn

ngủ…” Cuối cùng, cô lại nhịn không được hỏi, “Anh đang ở đâu?”

“Công ty, ” anh trả lời rất ổn định, vẫn là cách nói chuyện thông

thường của anh: “Hôm nay nhỡ hẹn sinh nhật của em, anh sẽ nhớ rõ.”

Kỉ Dĩ Ninh không nói. Chỉ một câu nói đơn giản ‘Anh sẽ nhớ rõ” của

anh đã khiến toàn bộ ủy khuất và kinh hoảng của cô biến mất không thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.