ĐEN TRẮNG - Trang 274

Thời tiết hơi lạnh, có sương mù, Kỉ Dĩ Ninh mặc một chiếc áo khoác

hơi dày bước ra cửa. Bây giờ vẫn còn sớm, sương mù vẫn dày đặc, không
có một chút dấu hiệu tiêu tán nào, sương sớm bám vào lá cây bên đường,
nhỏ xuống, trượt vào bùn đất rồi biến mất không thấy.

Khí trời như thế này làm Kỉ Dĩ Ninh nhớ tới những ngày tháng còn ở

Cambridge. London không có nhiều ngày thời tiết tốt, có sương mù hơn
nửa thời gian trong năm, trước kia cô cũng tựa như sương mù ở London,
đơn thuần ướt át, không có chấp nhất, lại cũng không phải không tịch mịch.
Mỗi lần đi qua làn mưa rơi trên sông Thames, đi trong làn sương mù dày
đặc dưới ánh đèn đường kiểu dáng Victoria, cô đều hoảng hốt nghĩ: có phải
cuộc đời này mình cứ sống như vậy hay không? Cứ giống như sương mù,
thích ứng trong mọi tình cảnh, không có chấp niệm, không học được cách
yêu một người, cũng vĩnh viễn không biết đến cảm giác được một người
yêu thương.

Có lẽ ông trời đã chiếu cố cô, cuối cùng làm cho cô gặp Đường Dịch.

Không chỉ có gặp Đường Dịch, còn quen biết thêm nhiều bạn tốt bên

cạnh anh, những người đó quý cô, hơn nữa thiệt tình tiếp đón cô, tựa như
mây bay đi rồi mặt trời mọc, làm cho cuộc sống đầy sương mù của cô tan
thành mây khói.

Tâm tình không tệ, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng… mà bắt đầu,

Kỉ Dĩ Ninh đi thẳng một đường đến văn phòng của Thiệu Kì Hiên, gõ cửa.

Cửa mở, lại không phải Thiệu Kì Hiên mà là một cô trợ lý của anh.

Cô ấy không biết Kỉ Dĩ Ninh, vẻ mặt kinh ngạc tiếp đãi cô: “Xin hỏi

chị tìm ai?”

Kỉ Dĩ Ninh vội vàng nói rõ ý muốn: “Xin chào, tôi tìm bác sĩ Thiệu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.