Trợ lý chỉ nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia của Đường Kính
mang theo tình sắc mười phần, không khí ám muội, trăm chuyển ngàn
hồi…… Trợ lý bị dọa đến ‘Đoàng’ một tiếng liền rớt điện thoại.
Lúc này Đường Kính mới tỉnh táo, vội vàng hoàn hồn:“Ai vậy? Tôi là
Đường Kính!”
“Đường, Đường tiên sinh…… Có người, có người tìm anh……”
“Tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh.”
Đường Kính bất chấp tất cả, phủi tay liền treo điện thoại. Nói đùa à,
bây giờ anh đang bận rộn thế này, nếu mà có người đến thật thì chẳng phải
là nghẹn chết anh hay sao.
Hơi thở của Tiểu Miêu cũng đã rối loạn, Đường Kính đặt cả người cô
nằm lên bàn, vùi đầu trước ngực cô rồi cắn xuống. Đến giờ thì Đường Kính
đã biết giá trị sử dụng thật sự của cái bàn làm việc này, ừm, đủ lớn, đủ thoải
mái, thân mình của Tiểu Miêu cũng nhỏ nhắn, ôm cô trên bàn thế này, cũng
không làm loạn đống tài liệu trên đó.
Lôi kéo tay cô cởi bỏ khóa kéo quần dài của mình, Đường Kính cắn
môi cô, thấp giọng mời:“…… Làm đi, được không?”
Đáy mắt của Tiểu Miêu bị anh biến thành một lớp sương mù, cố mở
miệng nói quanh co một tiếng.
Đường Kính nở nụ cười,“Anh coi như em đồng ý nhé……”
Lời còn chưa dứt, ngón tay của Đường Kính đã giơ ra, kéo quần lót
của cô xuống.
Cùng lúc đó, một tràng tiếng đập cửa vang lên.