Năm phút đồng hồ sau, lại nghe thấy giọng nói của Đường Dịch chậm
rãi vang lên:“…… Đường Kính, em đang giận anh đúng không?”
– Tôi mà làm lão bà của anh bị thương thì anh có tức giận không hả?
Gió lạnh đang gào thét từng trận trong lòng Đường Kính: Anh dám
khẳng định, nếu anh làm Kỉ Dĩ Ninh bị thương, Đường Dịch không đánh
anh là không thể.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc huynh trưởng như
cha, Đường Kính đành nhẫn mà cười cười:“Ha ha, sao có thể chứ, giữa anh
và em làm sao có chuyện đó được.”
“Ồ, như vậy……” Đường Dịch gật gật đầu, bất ngờ lại hỏi ra một
câu:“…… Nói như vậy thì chúng ta vẫn là anh em tốt?”
– aizz, mẹ nó, muốn làm anh em tốt với tôi sao? Biến đi ~~!
Thật sự rất muốn nói như vậy á ~~~
Tuy nhiên Đường Kính anh là người như thế nào chứ, chỉ là nghĩ như
vậy thôi, có tức giận đến đâu thì cũng chỉ là nhất thời, những lời nói bực
bội này cũng chỉ để trong lòng mà ngẫm lại thôi, tuyệt không thể thật sự nói
ra miệng được.
Vì thế, nhờ thừa hưởng tính cách của mẹ, Đường Kính lại gặt hái được
một nụ cười tươi sáng động lòng người:“Đương nhiên, chúng ta là anh em
mà ~~~” Giọng nói thật sự vô cùng chân thành……
Đường Dịch vừa lòng.
Đường Kính liền buồn bực ……
Thời gian cứ trôi qua từng giây một.