Đứng trước cửa phòng thế này, tay cô mơn trớn thân thể anh chỉ cách
có một lớp vật liệu may mặc mỏng manh, rất dễ dàng khiến một Đường
Dịch dục vọng vốn đã kêu gào lại tiếp tục đẩy cao hơn mười độ nữa, vung
chân đá văng ra cửa phòng rồi đi vào, anh không có chút nhẹ nhàng nào mà
đặt mạnh cô xuống giường. Nâng tay cởi bỏ cúc áo khoác tùy tay ném sang
một bên, anh quỳ xuống mép giường, hai tay bao bọc quanh người cô, hai
người nhìn nhau.
Khi thấy đôi môi mềm mọng ẩm ướt của cô dưới tác dụng của rượu lại
sưng lên một chút, trong mắt Đường Dịch bỗng chốc lóe lên tia sáng chiếm
giữ, mãnh mẽ vung tay, xé mở cổ áo len của cô ra tìm tòi trong đó, động tác
thô bạo, chỉ nghe thấy âm thanh của từng cái cúc áo nhỏ bé rơi xuống đất,
ngay sau đó, cả người anh đè ép lên.
Hôn sâu.
Kỉ Dĩ Ninh ngẩng đầu lên, thở phì phò, đấm vào vai anh, cô nũng nịu
oán giận:“Thật là nặng……”
Anh cắn môi cô cười đến giảo hoạt:“…… Vậy Dĩ Ninh ở trên có được
không?”
Cô theo bản năng thốt ra một tiếng không rõ hàm nghĩa: ‘Uhm……’.
Đường Dịch có ý định bắt nạt cô, không cho cô một đường sống tự hỏi
nào, anh ôm lấy eo cô, bàn tay chỉ hơi dùng sức đã làm cô ngồi trên người
mình.
Đây thật là một góc độ mới mẻ, Kỉ Dĩ Ninh trừng mắt nhìn, thấy dưới
thân mình có một khuôn mặt huyễn hoặc đẹp đẽ, cô giống như đã bị mê
hoặc, chậm rãi phủ xuống.
Cô ghé vào người anh, nâng tay sờ sờ mặt anh, biểu tình của cô có
chút băn khoăn:“Từ rất lâu rồi em đã muốn hỏi anh một chuyện.”