Ảm đạm tĩnh mịch của ngày thường trong nháy mắt đã rút đi, lớp nền
cường thế yên lặng dâng lên. Đáy mắt nồng đậm màu sắc u ám, nhuộm
đẫm ra dục vọng, là dục vọng chiếm giữ của đàn ông đối với phụ nữ.
Ngón tay không tự giác bắt đầu dùng sức, đem cô hướng về phía mình
càng chặt chẽ hơn. Nghiêng người sang một bên, anh chậm rãi cúi người,
đôi môi lướt qua trước mắt cô, rơi xuống đôi môi mềm mại của cô.
Kỉ Dĩ Ninh gần như phản ứng theo bản năng, nhanh chóng đẩy anh ra.
Sức của cô không lớn, chỉ thoát được nụ hôn của anh, thân thể cô vẫn
bị khóa chặt trong ngực anh. Cô bị hành động đột ngột của anh mà hơi thở
hoàn toàn rối loạn, vội vàng muốn giải thích với anh:“Tồn Huyễn, không
thể!”
“Không thể, phải không?”
Anh khẽ cười, nghĩ đến cô vẫn còn đơn giản như năm đó, vì thế anh
cắt ngang lời giải thích của cô.
“Năm đó em nói, em nói nắm tay thì có thể, cái khác em không quen.
Khi đó em còn quá nhỏ, cho nên anh chờ em. Mà bây giờ, anh không có ý
định chờ đợi lâu hơn nữa.”
Ngón tay thon dài của Chu Tồn Huyễn xoa nhẹ lên đôi môi mềm mại
độc đáo của cô.
Kỉ Dĩ Ninh trong trí nhớ của anh có khuôn mặt đơn thuần dịu dàng, vì
tiếp xúc với ngón tay anh mà ngày càng lạnh hơn, làm anh cảm thấy,
khoảng cách hai năm giữa anh và cô đó, chỉ giống như giấc mộng xuân
không để lại dấu vết nào.
Hóa ra căn bản, Chu Tồn Huyễn chưa bao giờ muốn quên.