ĐEN TRẮNG - Trang 410

Nâng tay gõ lên mặt bàn trưng bày bằng thủy tinh, âm thanh uy hiếp

nhịp nhàng của riêng Đường Dịch:“…… Anh nhắc nhở em một chút nhé,
Đường Dịch anh đã làm cái gì thì chỉ có chính mình rõ ràng thôi. Nếu em
không tin, muốn chắc chắn, anh tuyệt đối có thể ra tay với Chu Tồn Huyễn
để làm một ví dụ tốt nhất cho em cả đời khó quên.”

Máu trên mặt Kỉ Dĩ Ninh nháy mắt đã rút đi, vừa tức lại vừa

sợ:“Đường Dịch, anh đang uy hiếp em ư.”

“Như thế nào, đây là ngày đầu tiên em biết anh sao?” Anh gằn từng

chữ:“Kỉ Dĩ Ninh, anh thẳng thắn nói cho em, ban ngày anh không xuống
tay với tên Chu Tồn Huyễn kia của em, đã là nể mặt em lắm rồi đó.”

Cô và Chu Tồn Huyễn từng trải qua những tình cảm nhẹ nhàng, đã

làm tỉnh lại bản sắc ngủ say trong lòng Đường Dịch, đen tối, khát máu,
không lưu đường sống.

Anh nhìn cô, xem thường lời nói nhỏ nhẹ:“Dĩ Ninh, lại đây.”

Tay cô đã ướt đẫm, tất cả đều là mồ hôi lạnh, bởi vì cô sợ anh, dưới

chân không có sức lực, vì thế cô ngơ ngác đứng không hề động đậy.

Như là rốt cục anh đã hao hết toàn bộ kiên nhẫn, ánh mắt càng lạnh

lùng hơn, giọng nói đã trầm xuống:“Anh lặp lại lần nữa, lại đây!”

Kỉ Dĩ Ninh chậm rãi đi qua đó, không có lựa chọn, cùng đường rồi.

Cô đi đến bên cạnh anh, đứng ở gần quầy hàng, nhìn những đồ trang

sức có gắn kim cương sang trọng, tuy đẹp nhưng lạnh như băng, tựa như
bây giờ cô ở bên cạnh anh, không hề nhu tình, đáy mắt Kỉ Dĩ Ninh dần dần
ẩm ướt.

Đường Dịch kéo cô lại gần mình, nâng tay vuốt ve khuôn mặt cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.