“Thật sự rất đẹp.” Một đám người ở bên cạnh cô tán thưởng từ đáy
lòng:“Kỉ tiểu thư có thích hay không?”
Cô không nói chuyện, chỉ là thản nhiên nhắc nhở:“Thử bộ khác
đi……” Dừng một chút, cô không nhịn được bổ sung nói:“Hôm nay thật sự
xin lỗi, đã rạng sáng rồi, tôi hại các cô cũng không thể đi……”
“Không sao.” Nhóm các cô gái đó vội vàng lắc đầu:“Không quan
trọng với chúng tôi đâu.”
Một cô gái bưng cốc nước lại, vụng trộm nói với Kỉ Dĩ Ninh:“Kỉ tiểu
thư, không cần thử nữa, muốn tôi đưa cô về nhà không? Vừa rồi Dịch thiếu
ra ngoài nhận điện thoại rồi……”
Từ khi Kỉ Dĩ Ninh bắt đầu thử trang sức, Đường Dịch vẫn ngồi một
chỗ trên sô pha, tùy tay lật từng trang tạp chí, tuy rằng một câu cũng không
có, nhưng ngẫu nhiên giương mắt đảo qua thấy ánh mắt anh cũng đủ lạnh
thấu xương, sợ tới mức tất cả mọi người đều không dám nói gì sai. Thẳng
đến khi anh ra ngoài nhận điện thoại, không khí mới thoáng thả lỏng một
chút.
Kỉ Dĩ Ninh lắc đầu:“Bỏ đi, điều Đường Dịch không thích nhất chính là
người khác lừa anh ấy.” Cô nâng mắt nhìn ra ngoài cửa, nói cho các cô gái
biết:“Cho dù Đường Dịch đi rồi, anh ấy cũng để lại người bên ngoài nhìn,
tôi không thể đi được.”
Mọi người cũng nhìn ra ngoài cửa, lúc này mới hoảng sợ phát hiện,
cách ngoài cửa không xa quả nhiên có mấy người, tất cả đều mặc tây trang
đen, vừa thấy đã biết đó không phải là lương dân.
Cô gái trong quán đang muốn an ủi cô:“Kỉ tiểu thư……”
Cánh cửa lớn bằng thủy tinh một lần nữa bị người nào đó đẩy ra, bên
ngoài vang lên tiếng nói cung kính:“Dịch thiếu.” Vừa nhấc mắt, thân ảnh