họ, nếu tháo ra, sẽ phá vỡ kinh mạch nối với trái tim đó, người không
chống đỡ được sẽ chết.”
Đường Dịch cười cười:“Em không giống người sẽ thích câu chuyện
đẫm máu như vậy.”
“Đó là trước kia.” Kỉ Dĩ Ninh vuốt ve nhẫn kim cương trên ngón áp út
của mình,“Trước kia em không thích loại tình cảm mãnh liệt như vậy,
nhưng bây giờ em thích. Chuyện tình cảm, càng nhìn sâu sắc thì càng
khủng bố càng nguy hiểm, không thể nói ra chính là một loại cố chấp. Mà
anh…… Đã làm cho em có loại cố chấp này.”
Đường Dịch chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi cô,“Một khi em muốn, sẽ
là một người rất biết dỗ dành người khác……”
Kỉ Dĩ Ninh dừng một chút.
Không phải cô đang dỗ anh, rõ ràng những lời này cô nói với anh đều
là những lời nói thật.
Cô ngẩng đầu lên thừa nhận nụ hôn của anh, mặc anh một đường dao
động xuống phía dưới, thở hổn hển phát ra âm thanh,“Về sau, anh không
cần mua cho em những thứ đó, em không thèm để ý; Nhưng chiếc nhẫn
kim cương trên tay này mãi mãi là của em, anh cho em, nó chính là của em,
anh không thể cướp nó đi, càng không thể đưa nó cho người khác……”
Đường Dịch dừng lại động tác, nghiền ngẫm nhìn cô:“Trong Phật giáo
gọi cái này là vật chấp, là người không thể cứu độ, rất không giống em, em
có thể sợ hãi.”
“Không sợ.” Cô nói:“Nếu ngay cả nhẫn anh cho em mà cũng không
giữ được, em còn có cái gì phải sợ đâu.”