“Người thất vọng không phải là em, mà là nhân tài vì anh mà khóc
đó……”
Sắc mặt Đường Kính đại biến,“Tiểu Miêu khóc?”
Anh quá rõ ràng, cô ấy không khóc bao giờ.
“Cô ấy có thể khóc, nhưng tuyệt đối sẽ không để người khác nhìn
thấy, anh bảo cô ấy đi, cô ấy thật sự sẽ không trở về. Đường Kính, có một
số việc, cần có chút kiên trì, trừ phi chính mình tự mình trải qua mới có thể
hiểu được, nếu không, anh không thể có loại cảm giác này……”
Cô nâng mắt nhìn anh, trong mắt không hề dễ dàng biểu lộ màu
nhiệm:“Biết không? Không yêu đứa bé không chỉ dựa vào biểu hiện kiên
cường bên ngoài thôi đâu.”
……
Kết quả là ngày hôm đó, khi Đường Dịch ôm Tiểu Miêu từ trong mưa
trở về, Đường Kính tìm đã sắp điên rồi.
Tiểu Miêu khóc mệt mỏi, cũng hoàn toàn bị Đường Kính làm đau
lòng, khi Đường Dịch ôm về thì Tiểu Miêu đã ngủ. Đường Dịch đem người
giao cho Đường Kính, thấy lúc anh ôm cô đáy mắt nói lên hối hận và luyến
tiếc, Đường Dịch và Kỉ Dĩ Ninh rất ăn ý không hẹn mà cùng cầm tay
Đường Kính, cổ vũ cho anh, sau đó rời đi, không quấy rầy thế giới của hai
người họ nữa.
Lái xe về nhà, cả người Đường Dịch ướt đẫm. Vừa rồi ôm Tiểu Miêu
sợ cô gặp mưa bị lạnh ảnh hưởng đến Tiểu Tiểu Miêu, Đường Dịch cởi áo
khoác của mình khoác lên người cô, kết quả chính mình bị ướt từ đầu đến
chân.
Trở lại phòng ngủ, Kỉ Dĩ Ninh vội vàng đi vào phòng tắm.