ĐẸP TRAI LÀ SỐ 1 - Trang 130

Bắc nghiêm mặt lại, kêu:

- Anh cả.

Tô Hiển Ngôn nhìn cô, khẽ gật đầu chào hỏi:

- Về rồi à?

- Dạ, hôm nay anh cả cũng ở nhà?

- Lấy ít đồ.

- Ừm.

Trò chuyện rất đơn giản, Tô Hiển Ngôn không dừng lại lâu, rẽ vào

một hành lang khác về phòng mình.

Tô Căng Bắc nhún nhún vai, đã quen thuộc với phản ứng lạnh nhạt

của người anh họ này từ lâu. Cô chợt nhớ tới Chu Thời Uẩn, hai người họ
đều lãnh đạm, đều có dáng vẻ như thoát khỏi bụi trần.

Nhưng hai người họ cũng khác nhau rất lớn, sự lãnh đạm của Tô Hiển

Ngôn mang theo cảm giác rét buốt, ẩn chứa sát cơ khiến người khác không
dám tùy tiện đến gần, là sau này mới có. Còn sự lãnh đạm của Chu Thời
Uẩn hoàn toàn là tự nhiên, không nhắm vào người hay việc nào, chỉ là thói
quen như vậy, bẩm sinh sẵn có.

Cho nên, Tô Căng Bắc sẽ không đến gần Tô Hiển Ngôn nhưng lại dám

“động thổ” trên người Chu Thời Uẩn, cô biết, Chu Thời Uẩn sẽ không làm
hại cô, chỉ vì anh vốn là như vậy.

Tô Gia Nam khó hiểu:

- Chị, chị cười vui vẻ như thế làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.