ĐẸP VÀ BUỒN - Trang 116

Anh muốn nói mặt cô, tóc cô.
«Mùa hè em thấy mặc kimono mà thắt lưng cho sát thì mát hơn. Em ghét
áo quần lụng thụng...»
Taichiro thấy chiếc áo của cô gái trông như mới nguyên. Keiko nói:
«Em thích những màu nhã cho mùa hè, như màu chiếc thắt lưng này. Hoa
văn này tự tay em vẽ đấy.»
Keiko theo Taichiro khi anh đi lấy hành lý. Anh quay lại ngắm áo. Cô gái
hỏi:
«Anh có đoán được em vẽ gì không nào?»
«Để coi. Tôi thấy nước này. Cô vẽ con suối phải không?»
«Không phải. Em vẽ cầu vồng. Một cái cầu vồng không có màu... chỉ gồm
những đường cong bằng mực đậm nhạt. Không ai nhận ra đâu. Nhưng ý là
em quấn mình trong chiếc cầu vồng đang mọc trong núi lúc đêm xuống.»
Keiko quay người cho xem mặt sau thắt lưng. Trên múi thắt bồng là rặng
núi màu lục với màu trời hoàng hôn hồng nhạt.
«Thắt lưng hai mặt hai kiểu khác nhau,» cô gái nói, lưng vẫn quay lại cho
Taichiro ngắm. «Cái thắt lưng do cô gái bất thường vẽ thì phải bất thường
thôi, phải không anh?»
Taichiro bị lôi cuốn bởi màu hồng nhạt trên cái cổ trắng xinh đẹp lộ ra dưới
những món tóc chải ngược lên đỉnh đầu.
Hành khách đi Kyoto được hãng hàng không kiếm taxi cho. Taichiro và
Keiko được cấp riêng một xe. Lúc rời phi trường, Taichiro nói:
«Đi đón tôi giờ này, chắc cô không kịp ăn tối.»
«Anh vẫn coi em như người xa lạ. Ăn trưa em cũng không thèm, nói chi ăn
tối. Em để đói ăn với anh một thể.»
Rồi cô nói khẽ:
«Anh biết không? Em ngắm anh từ tầu bay bước xuống. Anh là người thứ
bẩy.»
«Vậy sao?»
Keiko nói rõ ràng từng chữ:
«Đúng, người thứ bẩy. Còn anh, anh không thèm tìm xem có em ở dưới hay
không. Người ta ra đón anh thì tất nhiên là đợi anh ở cửa chứ. Vậy mà anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.