ĐẸP VÀ BUỒN - Trang 117

cứ thản nhiên bước xuống. Anh làm em xấu hổ chỉ muốn trốn đi cho mất
tăm.»
«Tôi nào ngờ được cô ra đón.»
«Thế tại sao anh lại viết thư hỏa tốc cho em, báo tin anh tới giờ nào?»
«Có lẽ tôi định cho cô hay là tôi đã nhất định đi Kyoto.»
«Anh viết thư mà như người đánh điện tín. Vỏn vẹn chỉ có giờ tàu tới. Em
nghĩ anh muốn thử em thôi, để xem em có tới không. Anh định thử em phải
không? Anh thử hay không thì em cũng đi đón anh.»
«Oan quá. Nếu thử thì tôi đã phải nhớn nhác tìm cô, đúng không?»
«Trong thư anh cũng không cho hay anh sẽ ở đâu. Nếu em không ra phi
trường thì làm sao mà biết được?»
Taichiro rụt rè:
«Thật ra tôi chỉ muốn cho cô hay là tôi đi Kyoto.»
«Em không thích cái điệu này tí nào. Em không biết anh còn định hành hạ
em thế nào nữa đây.»
«Tôi nghĩ tôi sẽ gọi điện thoại thăm cô.»
«Và nếu không gọi được, anh sẽ trở về thẳng nhà sao. Có phải anh chỉ
muốn cho em biết là anh tới tỉnh. Anh muốn làm nhục em phải không, tới
Kyoto mà không thèm gặp em.»
«Không, tôi viết thư cho cô để lấy thêm can đảm đi gặp cô.»
«Can đảm để gặp em?»
Keiko xuống giọng thì thầm:
«Em nên vui không? Hay em nên buồn? Nhưng anh đừng thèm trả lời em.
Em rất sung sướng đã đi đón anh. Em không phải là cô tiểu thư mà anh
phải cần can đảm mới dám tới gặp. Em chẳng đáng gì, có khi em chỉ muốn
chết cho rồi. Anh, anh cứ việc chà đạp lên em.»
«Tại sao cô lại nông nổi bất thần như vậy.»
«Không bất thần đâu. Tính em vẫn như vậy đó. Em cần có người làm cho
em không còn tự ái.»
«Tôi sợ tôi không phải hạng người thích làm người khác mất tự ái.»
«Anh có vẻ như vậy. Nhưng với em như vậy không đủ. Anh cứ việc chà
đạp lên em.»

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.