ĐẸP VÀ BUỒN - Trang 119

«Ta đi bộ nhé. Ngay cuối phố thôi.»
«Không, em không chịu đâu.»
Keiko trở lại taxi ngồi. Gọi Taichiro vào lại xe, cô gái nói với tài-xế:
«Cho chúng tôi tới Kiyamachi nhé. Quá đại lộ số 3 một tí.»
Taichiro dặn riêng:
«Trên đường thì làm ơn thả tôi tại Khách Sạn Kyoto.»
Nhưng Keiko vẫn không bằng lòng:
«Khỏi cần, bác tài ơi. Làm ơn đưa chúng tôi đến thẳng Kiyamachi.»
Hai người tới một trà thất cuối con hẻm. Nhân viên nhà hàng đưa khách
vào căn phòng nhỏ nhìn ra sông. Nhình quang cảnh xung quanh, Taichiro
thích thú hỏi làm sao cô gái lại biết chỗ đặc biệt này.
«Cô giáo em hay đưa em tới đây.»
«Cô muốn nói cô Ueno?»
«Đúng, em muốn nói cô em.»
Nói xong, Keiko ra khỏi phòng. Anh đoán cô gái ra gọi cơm tối cho hai
người. Lát sau trở lại, cô gái nói:
«Em mong anh không bực mình. Em muốn anh trọ tại đây. Em vừa gọi
khách sạn của anh cho hay là anh không cần phòng nữa.»
Taichiro hết sức ngạc nhiên. Anh nhìn cô gái, Keiko e sợ cúi xuống. Cô
phân trần:
«Tha lỗi cho em. Em đường đột chỉ vì không muốn anh trọ tại một khách
sạn xa lạ với em.»
Taichiro không biết nói gì.
«Anh, anh ở đây đi. Chuyến này anh chỉ ở Kyoto có hai ba ngày thôi phải
không?»
«Đúng.»
Keiko ngẩng lên nhìn Taichiro. Nét mày cong đều đặn vẽ nhạt hơn làn mi
một chút làm đôi mắt đen lánh như ngọc huyền. Vành môi tô nhạt, nhưng
đôi má không phấn. Keiko trông ngây thơ ngoan ngoãn.
Cô gái chớp mắt, nói:
«Thôi đi anh. Tại sao anh cứ nhìn em chầm chập như vậy?»
«Lông mi cô thật là dầy.»

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.