ĐẸP VÀ BUỒN - Trang 33

nhà thương điên, anh viết mà nào có tư liệu gì...»
«Anh hư cấu được vì anh yêu quý người ta.»
Oki gắng thành thật:
«Anh thú nhận là anh đã không viết được tác phẩm nếu hồi ấy anh đã
không yêu cô ta... Em có giúp anh đánh máy không? Anh rất khốn khổ khi
nhờ em...»
«Em sẽ giúp anh. Dù sao thì máy chữ cũng chỉ là một công cụ. Em cũng chỉ
là một thứ công cụ khác.»
Nói vậy mà Fumiko cũng không sinh hoạt được như một cái máy. Nàng
đánh nhiều lỗi, và nhiều lần Oki nghe tiếng vợ xé giấy vứt vào sọt rác. Lúc
nàng ngưng tay, Oki có khi nghe nàng nghẹn ngào hay nôn ọe. Nhà chật
chội, bàn máy đặt góc phòng khách bốn chiếu rưỡi, sát kề phòng làm việc
sáu chiếu của Oki. Ông cảm thấy rõ ràng sự hiện diện của vợ, và ông không
còn có thể thoải mái ngồi trước bàn giấy làm việc.
Rồi Fumiko không bàn một lời về tác phẩm. Có lẽ nàng nghĩ đã nhận làm
một công cụ thì nàng không có ý kiến. Cuốn truyện ba trăm năm mươi
trang, ngay cả một đả tự viên lành nghề cũng phải nhiều ngày mới mong
đánh xong. Fumiko trở nên xanh xao, má nàng trũng xuống. Nhiều khi
nàng ôm lấy máy chữ, ngồi thẫn thờ nhìn vào hư không như bị ma làm.
Một hôm, trước buổi cơm chiều, nàng mửa ra mật vàng và ngất đi. Oki
chạy lại xoa bóp cho vợ.
«Cho em ly nước. Làm ơn cho em ly nước», Fumiko hổn hển, lệ ứa ra từ
đôi mắt đỏ hoe.
Oki nói:
«Anh thật là có lỗi. Lẽ ra anh không nên nhờ em đánh máy cuốn truyện.
Nhưng giấu em, gạt em ra một bên...»
Ông muốn nói giấu nàng cuốn truyện tuy gia đình không đến nỗi tan vỡ,
nhưng vết thương sẽ âm ỉ khó lành. Gắng nụ cười nhợt nhạt, Fumiko nói:
«Dù có khó khăn, em vẫn sung sướng khi anh đã giao phó nó cho em. Đây
là lần đầu tiên em đánh máy một cuốn truyện dài như vậy nên mới đuối
sức.»
«Truyện càng dài, thử thách càng lớn cho em. Có lẽ số phận vợ nhà văn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.