ĐẸP VÀ BUỒN - Trang 76

«Còn đá thì có từ bao giờ nhỉ?»
«Cô nào có biết.»
«Cô có muốn tranh cô bền hơn là đá không cô?»
Otoko bối rối:
«Cô không bao giờ mơ chuyện ấy. Nhưng mà vườn đá này, hay cả vườn đá
trong lâu đài Katsura cũng phải thay đổi với thời gian. Cây mọc lên rồi cỗi,
bão tố thiên tai tàn phá... Tuy nhiên cách đá được bày chắc ít thay đổi hơn.»
Keiko nói lớn:
«Cô ơi, thật ra nếu vạn sự có thay đổi và hủy diệt thì lại càng tốt. Giờ này
chắc đồi chè của em đã biến thành giẻ vụn vì cái đêm ngủ khách sạn tại
Enoshima.»
«Tiếc quá, bức tranh rất đẹp.»
«Tranh đẹp thật hả cô?»
«Keiko, em định lần hồi mang tặng ông Oki tất cả tranh đẹp của em sao?»
«Dạ. Cho đến khi em trả thù xong...»
«Cô đã bảo em là cô không muốn nghe chuyện trả thù nữa.»
Keiko vui vẻ:
«Em hiểu cô. Nhưng em không hiểu tại sao em thù hận. Vì ghen tuông hay
vì tự ái đàn bà cô nhỉ?»
Otoko nắm ngón tay cô gái. Hạ thấp giọng, nàng nói:
«Em muốn nói chuyện ghen?»
«Thâm sâu trong lòng cô, cô vẫn yêu ông ta. Còn ông ta, ông cũng giấu cô
sâu kín trong tim ông. Em đã thấy rõ ràng ngay từ hôm Tết.»
Otoko yên lặng.
«Em nghĩ khi đàn bà chúng mình thù ghét, thì cái thù ghét ấy cũng có thể là
một dạng thức của cái yêu.»
«Keiko, sao em có thể nói những điều như vậy, tại một chỗ như chỗ này.»
Keiko đổi đề tài:
«Em nghĩ vườn đá tượng trưng những cảm nghĩ rất mạnh của người tạo ra
nó. Nhưng em vẫn không hình dung trong tâm họ có cái gì.»
Keiko lại hỏi:
«Phải nhiều thế kỷ qua rồi, đá mới lên nước như vậy, nhưng khi mới hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.