Caesar* quyền thế vậy.
Sáu tháng trước, Chu Tự Hằngđitrêncon đường này,nóivới Trần Tu Tề
là cậu muốn lập nghiệp, sáu tháng sau, cậuđãthậtsựcómộtchỗ đứng ở nơi
đây, lập nên vương quốc của riêng mình.
thậtđúng làmộtkì tích.
“Con sốkhôngbiếtnóidối đâu.” Chu Tự Hằng vỗ vai Trần Tu Tề,
cườinói, “Rồi chúng tasẽcómộttương lai tốt đẹp.”
Trần Tu Tề bỗng nhìn thấy hình bóng của bố Chu Tự Hằng qua nụ
cười của cậu.
Hậu sinh khả úy.
Trần Tu Tề gật đầu, muốnnóimấy câu gì đó để diễn tả cảm xúc lúc
này, nhưng còn chưa kịp nghĩthìđãbị Tiết Nguyên Câu xen ngang: “Chuyển
đồ vào thôi chuyển đồ vào thôi, haianhchuyện trò gì lắm thế, Trần Tu
Tề,anhkhôngquan tâm đến Tiểu Ái củaanhnữa à?”
Tiết Nguyên Câu gấp tờ báo lại làm mũ, tay cầm chổi lông gà hô hào.
Bây giờ Tiết Nguyên Câuđãcó dáng dấp củamộtnhân viên chủ quản
hành chính, tuy trang phục vẫn mang hơi hướng sinh viên, nhưng khí
chấtthìđãthay đổi rất nhiều.
Chuyện có liên quan đến Tiểu Ái, Trần Tu Tềkhôngthể chậm
trễmộtgiây,anhsải bước nhận lấy cái hộp của mình từ công ty chuyển nhà,
mở ra, cẩn thận cầm chậu hoa rồi đặt lên bàn làm việc.
Trước mắtthìcông tyđangkhá dư dả về tài chính, nên Chu Tự Hằng
cũngkhôngtiếc gì mấy khoản chi tiêu cho cơ sở vật chất, tất cả máy tính đều