Nhưng bốanhđãdịu dàng và cố chấpnóivớianhrằng – [không, chúng
takhôngthể.]
[Bốkhôngmuốn con phải chịu khổ.]
Chu Xungđãtừng làmộtnhân vật phóng khoáng cuồng dã đến mức nào,
vậy mà cũng phải cân nhắc vì cuộc sống, chấp nhận thỏa hiệp vớihiệnthực
mà mìnhkhônghề mong muốn.
Bây giờ nghĩ đến chính bản thân mình, Chu Tự Hằng cũngkhôngmuốn
Minh Nguyệt phải theoanhchịu khổ, tất nhiên cũngkhôngđến mức đó,
nhưng khó khăn trắc trở trong cuộc sống là điềukhôngthể tránh khỏi.
anhkhôngmuốn ích kỷ như vậy.
Trần Tu Tềkhônghiểu là Chu Tự Hằngđangbăn khoăn chuyện gì, hơn
nữa còn cho rằng Chu Tự Hằng suy nghĩ quá bi quan,anhđitới trước bàn,
lấy góc nhìn củamộtngười ngoài cuộc ra đểnói: “Weiyan vẫn còn nhận
đượcsựgiúp đỡ, mà em cũngkhôngphải chỉ có duy nhấtmộtWeiyan, em còn
có Thịnh Quang, gia cảnh của Minh Nguyệt cũngkhôngtồi chút nào, dù có
thế nàođinữathìcuối cùng em vẫnsẽlà người thừa kế của tập đoàn Thịnh
Quang mà.”
nóitới đây, Trần Tu Tề bỗng dừng lạimộtchút, dùng ngữ điệu thăm dò
để hỏi: “Emsẽkhôngngu ngốc đến mức muốn tự làm tất cả mọi việc
màkhôngdựa vào gia đình để chứng tỏ bản thân đấy chứ?”
Chu Tự Hằng liếcanhmộtcái, tức giậnnói: “khôngdựa vào gia
đìnhthìem lấy đâu ra tiền vốn để làm ăn chứ?!!”
anhcó tự ái của bản thân, nhưng cũngkhôngphải dạng ngoan cố bảo
thủ,anhluôn lưu lại cho Weiyanmộtcon đường lui cuối cùng, chính là dựa
vào tập đoàn Thịnh Quang.