thậtsựkhiến người takhôngthể tin tưởng được.
“Nhưng dù saođinữathìbây giờ Sơn Hải là công ty duy nhất muốn đầu
tư cho chúng ta.” Trần Tu Tề bất đắc dĩnói.
Trong tình trạnghiệngiờ của Weiyan, những người thông minh đều
biếtđiđường vòng, nhưng Sơn Hải lại cứ thếđithẳng tới tận cửa, bọn họ tự
tin rằng mìnhsẽgiải quyết được những vấn đề mà Weiyanđanggặp phải.
Đây cũng chính là lý do mà Chu Tự Hằng quyết định tới
đâymộtchuyến.
Nhưng nếu như Sơn Hảithậtsựlàm được điều đó,thìchắc chắn số cổ
phần mà họ muốn sở hữu từ Weiyan làkhôngnhỏ, mà đây cũng làmộtvấn đề
tương đối khó khăn đối với những công ty mạng tư
nhân,nóikhôngchừngmộtngày nào đấy, chính những người sáng lập ra công
tysẽbị bọn họ đuổi ra khỏi cửa.
Chu Tự Hằng đương nhiên hiểu được nỗi băn khoăn của mọi người,
mặc dù tâm trạng cũng khá căng thẳng, nhưnganhvẫn bình tĩnh trấn an:
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếukhôngđượcthìchúng ta lại tìm cách
khác.”
Vừanóixongthìcửa phòng được mở ra, nhân viên tiếp đónnóivới bọn
họ: “Mọi người bên công ty tôiđãđến đông đủ rồi, mời các vịđicầu thang
phía bên tay trái, đến phòng 201.”
trênbậc thang và hành lang đều được trải thảm đỏ, những đôi giày da
bóng lộn giẫm lênkhônghề gây ramộttiếng động.
Tiết Nguyên Câu sải bướctrêncầu thang, cúi đầu huýt sáomộtcái.
Nhân viên tiếp đónkhôngđitheo nên bên cạnhkhôngcó người ngoài,
nhưng dù vậythìTrần Tu Tề cũngkhôngđồng ý chuyện huýt sáo,nói: “Chờ