ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 117

“Chu Chu ca ca,anhđitheo em!” Minh Nguyệt cười tươi như hoa,

gương mặt đỏ bừng động lòng người.

“Được rồi được rồi, đừng kéo áoanh!” Chu Tự Hằng đưa tay chocôbé,

“Em cầm tayanhmà lôi này.”

Minh Nguyệt thuận theo nắm lấy tay cậu.

Chu Tự Hằng thấy lòng bàn tay lạnh như băng, cậu dừng bước, giận

dữ quátcôbé: “Em làm gì mà để tay lạnh như vậy hả! Em đúng làkhôngchịu
nghe lời gì cả!”

Minh Nguyệt chỉ cười híp mắt màkhôngnói.

côbé kéo cậu đến vườn hoa,hiệngiờ là mùa đông nên chỉ còn lại cành

khô trơ trọi,trênmặt đất cómộtchú người tuyết được nhào nặnmộtcách rất
thô sơ.

Minh Nguyệt vui vẻ nhảy nhót, người tuyết này cao hơncôbé rất

nhiều.

“anhtháo kính mắt ra đưa cho em đượckhông?” Minh Nguyệt ngẩng

lên nhìn người tuyếtmộtlúc, sau đó ngượng ngùng đỏ mặtnói.

Chu Tự Hằng từ trước đến giờ vẫn rất thích dáng vẻ làm nũng

đángyêucủacôbé, cậu giả vờ nhăn nhómộtchút rồi tháo kính ra đưa cho
Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt đứngtrênbậc thang đeo kính mắt lên cho người tuyết, sau

đócôbé lạiđixuống ngắm lại, cảm thấy cực kỳ hài lòng, phấn khích vỗ đến
đỏ cả tay.

“Đây là người tuyết kiểu gì vậy?” Chu Tự Hằng hỏi, cậu chưa bao giờ

thấy người tuyết đeo kính râm cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.