ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 115

Nhưng có quathìphải có lại, chơi xong, cậu bảocôgiúp việc

lấymộtthùng đồ chơi với kẹo tới rồi phân phát cho mấy đứa nhóc.

Mấy thứ này là kho báu mà Chu Tự Hằng luôn nâng niu, đám đàn em

hâm mộ lắm, nhưnganhChu chỉ cho phép nhìn thôi chứkhôngđược sờ vào.

Thế mà bây giờ Chu Tự Hằng lại đứngtrênbậc cao, chomộttay vào túi

quần,nói: “Mấy đứa thíchthìcứ việc mượn, hôm nay tâm trạng củaanhđây
rất tốt.”

Đàn em sốmộtmắt sáng rực, chảy nước miếng hỏi: “Hôm nay sao đại

ca lại vui thế ạ?”

“Hỏi lắm!” Chu Tự Hằng hậm hừ, nhưng vẫn trả lời: “Hôm nay là sinh

nhật củaanhđây, mấy đứa hát chúc mừng sinh nhậtanhđi!”

Mấy đứa nhóc đồng loạt đáp ứng, cùng nhau hát vang.

Tuy bị lệch tông lệch nhịp, đứa lên cao đứa xuống thấp, nhưng Chu

Tự Hằng vẫn rất hài lòng.

Cậu đưa mắt nhìn ra cổng khu chung cư, có rất nhiều ngườiđiđường

vội vã, nhưngkhôngmộtai,khôngmộtai là người mà cậu quen.

Càngkhôngcómộtngười nào,khôngmộtngười nào, giống như Chu

Xung.

Chu Tự Hằng đứng nghe mấy đứa nhóc hát bài chúc mừng sinh nhật,

chân giẫm lên đống tuyết dày, lầm bầmnói: “Chu Xung, bố đúng là đồ
tồi,khôngvềthìthôi, ông đâysẽlấy hết đồ chơi ra chơi,khôngcần bố!”

Tuy trách móc nhưng hốc mắt cậuđãđỏ hoe rồi, dù vậythìhình tượng

lão đại cũngkhôngthể bị đánh mất, thế là cậu liền ngửa mặt lên nhìn
trờimộtlúc để bình tĩnh lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.