ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 130

máy chơi game và mô hình lắp ráp, bừa bộn vô cùng.

Mà lúc này, Chu Tự Hằng lại bảoanhtrợ lý dạy ghita trong thư phòng,

cũng bởi vì chỗ này là nơi cáchâmtốt nhất.

Thời gian dạy học là đến chiều tối.

Chu Tự Hằng chỉnh đốn tư thế chuẩn, chân giậm xuống đánh nhịp,

luyện tập lại bản nhạc mới học.

anhtrợ lý hết giờ nhưngkhôngdám ra về, đành ở lại lắng nghe.

mộtlúc sau, Chu Tự Hằng ngẩng lên, cười hỏi: “Này Tưởng Văn Kiệt,

hồi đại họcanhhọc kinh tế đúngkhông? Xong cũng học luôn ghita à?”

Cậu chỉ thờ ơ hỏimộtcâu thế thôi, còn chưa đến giai đoạn vỡ giọng

nên tiếngnóicủa cậu nghe vẫn rất trẻ con, nhưng cũng lên bổng xuống trầm
rất ra dáng người lớn.

Nụ cười của Chu Tự Hằng có mà nhưkhông, rất nhạt, cậu có gương

mặt trông như congáivậy, môi hồng răng trắng, nhưng cặp lông màythìrất
đen và sắc, làm giảm bớtđisựnon nớt và ngây ngô.

Tưởng Văn Kiệt chính là tên củaanhtrợ lý,anhđãqua lại nhà họ Chu

bao năm như vậy, thế mà đến tận ngày hôm trước đến dạy đàn cho Chu Tự
Hằng, vị thiếu gia này mới tỏ vẻ chán ghét cầm lấy hồ sơ củahắnđặttrênbàn,
bĩu môi lôi ra đọc: “Tưởng…Cùng họ với hiệu trưởng Tưởng, Văn…” Đại
thiếu gia liếc nhìnanhtamộtcái rồinóitiếp: “Cũng có chút nho nhã đấy,
Kiệt...Chả thấy có gì kiệt xuất cả.”

Tưởng Văn Kiệt lúc đó chỉ muốn bỏđithôi.

Chu Tự Hằng vừa cười vừa kiêu căngnói: “Văn Kiệt,khôngtệ! Bố mẹ

chú đặt tên giỏi hơn Chu Xung nhiều.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.