ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 166

hắnvừa mới lựa đượcmộtvị trí tốt để quan sátthìChu Tự Hằng lại đứng

dậy, mở cánh cửa thủy tinh rồi chạy ra ngoài, vừa chạy vừanói: “Tiểu
Nguyệt Lượng, em đợianhmộttí nhé,mộttí thôi!”

nóixong cậu chạyđirất nhanh, thoắt cáiđãkhôngthấy bóng dáng, đợi

đến khi trở vềthìtrêntayđãcầm theomộtcây đàn ghita.

Ha! Đàn ghita!

Hấp dẫn đây!

Chu Xung híp mắt nhìn, ổn định vị trí chuẩn bị xem trò hay.

Bên cạnh bỗng có người lại gần gọi: “Sếp.” Tưởng Văn Kiệt mỉm cười

rồi cũng chui vào trong bụi cây, ngó ra nhìn vào bên trong tường thủy tinh.

Chu Xung giơ ngón tay trỏ ra trước miệng tỏ ý im lặng, sau đó lại

thầmthìvới người trợ lý: “Cậu ở đây làm chứng cho tôi, sau này nếu tôi có
trêu chọc nó mà nó chốithìcậu phải đứng ra xác nhận đấy.”

hắnvui vẻnói,khôngthèm để ý đến bộ tây trangđãdính đầy đất bụi, tuy

làmộtngười đàn ônganhtuấn thành thục, nhưng lúc này khinóivề con
traithìhắnlại có dáng vẻ củamộtđứa trẻ, hai mắt sáng rực lên, còn hưng
phấn hơn cả lúc kí đượcmộthợp đồng lớn.

Tưởng Văn Kiệt gật đầu, trong lòng thổn thức, Chu Tự Hằng

tuykhôngcómộtgia đình trọn vẹn, nhưng cậu bé lại cómộtngười
bốyêuthương mình từ tận đáy lòng.

Chu Tự Hằng chạy nhanh quá nên gương mặt trắng trẻo đỏ bừng cả

lên, mồ hôi nhễ nhại.

Minh Nguyệt cầm khăn tay lau mặt cho cậu, chỉ vào đàn ghita hỏi:

“anhChu Chu muốn đánh đàn ghita cho em nghe à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.