ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 168

côbé giơ cái khăn ra trước mũi cậu, mùi xà phòng giặt thơm ngát hòa

cùng mùi hoa xung quanh lập tức phả vào mũi.Chu Tự Hằng rung động lắm
nhưng vẫn giả bộ trấn tĩnhnói: “Được rồi, bây giờ em yên lặng chút
choanh,anhsẽđánh cho em nghemộtbài.”

Minh Nguyệt cười híp mắt, ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.” Sau đó nhìn

cậu chăm chú,côbé mặcmộtcái váy công chúa màu trắng, bởi vì buổi tối
trời lạnh nên lại khoác thêmmộtcái áo lông hồng, càng làm nổi bật gương
mặt trắng nõn củacôbé.

Chu Tự Hằng cố gắng ổn định tinh thần,khôngnhìn vào mắtcôbé, trịnh

trọng giới thiệu: “Sau đâyanhsẽđánhmộtbài hát mang tên ‘Bạn cùng bàn’.”

“Là em sao?” Tên bài hát khiến Minh Nguyệt phải chớp mắt mấy cái,

cười rộ lên hỏi: “Là em đúngkhông?” Mình ngồi cùng bàn vớianhChu Chu
bốn năm liền mà.

Chu Tự Hằng homộtcái rồi đáp: “Chính là em.”

Minh Nguyệt nghe xong lại ngoan ngoãn ngồi yên, dáng vẻ chăm chú

lắng nghe.

VìđiHồng Kông gần nửa tháng nên Chu Tự Hằng hơi gượng tay, phải

đánh thử mấy nốt rồi mới bắt đầu vào bài.

Trước đó ngày nào cậu cũng luyện tập nên ca từđãghi nhớ kĩ trong

đầu,khôngcần nghĩ nhiều mà chỉ cần đánh theo bản năng.

Sau khi Giang Song Lý về nước,côliền đưa congáiđihọc múa, cho

nêncôbé cũngđãquen với việc cảm nhạc, vừa tiến sát lại gần để nghe, vừa
cười tươi nhìn Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằng bịcôbé nhìn chằm chằm nhưngđãkhôngcòn thấy hồi hộp

nữa, sau khi đàn xong đoạn nhạc dạo, cậu bắt đầu cất giọng hát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.