ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 169

Giọng Chu Tự Hằng rất trong trẻo, hòa cùng với giai điệu dễ nghe, tựa

nhưmộtdòng suối mátđangchảy vậy.

“Ngày mai bạnsẽkhôngcòn nhớ những dòng nhật kí hôm qua

mìnhđãviết.

Ngày mai bạn cũngkhôngcòn nhớ bản thân mìnhđãtừng là người rất

hay khóc.

…”

Chu Tự Hằng hát rấtnhỏ, nhưngrõràng từng câu từng chữ, Minh

Nguyệtđangngồi ở ngay trước khóm hoa mẫu đơn nở rộ tuyệt đẹp, Chu Tự
Hằng chưa từng pháthiệnramộtđiều, rằng Tiểu Nguyệt Lượng trông còn
tươi tắn xinh đẹp hơn cả những đóa hoa.

Nghĩ vậy, cậu lạikhôngcẩn thận mà đánh chệchmộtnốt, lập tức cuống

quýt hoàn hồn, dúm tóctrênđầu cũng chột dạ đung đưa.

Ở ngoài kia, Chu Xung nghe con trai hátthìtrầm trồ khen ngợi: “Tiểu

Tưởng, cậu dạy nó được đấy.”

Tưởng Văn Kiệt khiêm tốn đáp: “Đâu có đâu có, là do tiểu thiếu gia có

năng khiếu đấy ạ.”anhkhônghềnóidối, quảthậtChu Tự Hằng có năng khiếu
đánh đàn ghita.

Chu Xung nghe thếthìcười rất tươi.

Hát xong, Chu Tự Hằngkhôngcó dáng vẻ kiêu ngạo như thường ngày,

trái lại còn xấu hổ cúi đầunói: “Em thấyanhđánh đàn và hát có haykhông?”
Giọngnhỏxíu như muỗi kêu.

Minh Nguyệt cắn môi, chớp chớp mắt rồi đáp: “Hay…” Dường

nhưđãhạ quyết tâm,côbé lạinóitiếp: “Nhưng tại sao bạn cùng bàn cuối cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.