Bố cậu trả lời: “Mẹ con bị cọp ăn rồi, bốsẽmộtmình nuôi con, trao cho
con tìnhyêuthương lớn gấp đôi.”
Chu Tự Hằng rất tin lời bốnói, trong thế giớinhỏbé của cậu khi đó, bố
là người mà cậu sùng bái nhất trong lòng, mà cậu cũng rất hưởng thụ
tìnhyêuthương của bố,khônghi vọngsẽcó bất cứ người nào xen vào, cậu rất
muốn hát bài “Bố là người tốt nhấttrênđời”, nhưng tiếc làkhôngcó bài này.
“anhkhôngcó mẹ.” Chu Tự Hằngnóivới Minh Nguyệt.
“Vậy em chia mẹ của em choanhnhé.” Minh Nguyệt cắn ngón tay,nói.
Chu Tự Hằng ngạc nhiên nhìncôbé.
“Dù saothìsau này em cũngsẽlà vợ củaanhmà.” Minh Nguyệt xấu
hổnói, “À, em còn biết con búp bêanhtặng em là cómộtđôi đó nha.”
Nếu xung quanhkhôngyên lặng, nếu tiếng giókhôngquánhẹ,thìlời
Minh NguyệtnóiChu Tự Hằngsẽkhôngnghe thấy.
Mặt của cậu, chỉ vìmộtcâunóikia, mà từ từ ửng hồng.