ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 290

huống hồ từ trước đến nay cậukhôngbao giờ nghi ngờ lời Minh Nguyệtnói,
cho nên nghe thếthìtin ngay.

Tâm trạng thấp thỏm lo âu mấy hôm nay, nhờ vàomộtcâunóimà tan

biến hết, bầu trời dường như cũng trở nên trong xanh hơn nhiều.

Chu Tự Hằng nở nụ cười, cậu đứng cạnh xe đạp, vừa chân thành vừa

lo lắng hỏi: “thậtsựchỉ làđanglo lắng cho cuộc thi thôi à?”

Có lẽ vì là lần đầu tiênnóidối trước mặt Chu Tự Hằng, nên trong lòng

Minh Nguyệt bồn chồn lắm,côbé liếm đôi môi khô khốc,nói: “Đúng vậy.”

côbé nhìn Chu Tự Hằng, thấy cậu cười tươi rạng rỡ, còn xán lại

gầnnói: “Cóanhđây rồi mà em vẫn còn lo lắng sao?”

Giọngnóicủa cậu trở nên rất dịu dàng, giống như những làn nước chảy

xuôi vào sông Tần Hoài, khiến Minh Nguyệt có phần hoảng hốt.

“anhđicổ vũ em đượckhông?” Chu Tự Hằng hơi ngượng ngùngnói, lại

mang theo ý xin xỏ, “anhmuốn xem em thi đấu, muốn được ở bên cạnh
em.”

Ánh mắt cậu tựa như bầu trời bao la, phản chiếurõràng hình bóng của

Minh Nguyệt.

Tim Minh Nguyệt như bị lỡmộtnhịp,khôngkìm được mà gật đầu.

Nhận đượcsựđồng ý, Chu Tự Hằng liền kiêu ngạo ngẩng cao đầu,

hưng phấn huýt sáonói: “Ha ha,côgáià, đừng lo lắng, em xinh đẹp như vậy,
tùy ý nhảy vài điệu thôi cũng có thể đứng top rồi!”

Cậunóirất ung dung bình thản, xung quanh trở nên yên tĩnh, trong phút

chốc, Minh Nguyệt cảm thấy lòng mình nhưđangnở hoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.