Cậu vò đầu bứt tai, cũngkhôngthèm để ý máuđãdính lên tóc, lúc này
cậuthậtsựmuốn khóc, nhưng vẫn kìm nén lại, dùngsựtức giận để che
giấuđisựbối rối, quát lên: “Sao emkhôngnóilời nào?khôngđồng ýthìthôi!
Con mẹ nó, rốt cuộc emđanglàm cái gì thế hả!!!”
Minh Nguyệt rụt rè đáp: “Emđanggật đầu.”
Chu Tự Hằng ngơ ngẩn.
Cậu nhìn ra bên ngoài cửa, chỉ thấy mây mùđãtan biến, nhường lối
cho ánh trăng.
---