Con riêng.
Chỉ mấy chữ cái, mấy câu vănnhẹbẫng, tờ báo nàyđãtự cho mình cái
quyền được quyết định về thân phận của Chu Tự Hằng.
Minh Nguyệt chồng mấy tờ báo lên nhau, mượnmộtcái bật lửa
củamộthọc sinh nam trong lớp, đứngtrênbục giảngnhẹnhàng bấm nút, ngay
trước mắt mọi người,mộtmồi lửađãtiêu hủy toàn bộ đống báo kia.
Khi ngọn lửa bùng lên, trong lớpkhôngmộtai dám lên tiếng, Mạnh
Bồng Bồng nhìn lên, thấy gương mặt Minh Nguyệtđanghòa vào sắc cam
của ngọn lửa, lập lòe lúc sáng lúc tối.
Mấy tờ báo rất nhanhđãbiến thành tro bụi, mùi mực inthìvẫn còn ở lại
chưa bayđiđược.
Minh Nguyệtmộtcâu cũngkhôngnói, nhưng từ lúc này trong
lớpkhôngai dámnóiđến tiêu đề tờ báo hôm nay nữa, tất cả tâm tư đềuđãbị
thiêu đốt sạchsẽrồi.Mấy thiếu nam thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi vẫn
còn rất đơn thuần, sợ hãi rồithìsẽkhôngdám đắc tội nữa.
Minh Nguyệtđira góc lớp cầm chổi quét sạch đám tro bụi, trả lại bật
lửa cho cậu bạn, sau khi lạnh lùng đứng đốt xong đống báo,côbé lại khiêm
tốn nhưkhôngcó việc gì xảy ra,nóivới bạn nam kiamộtcâu “Cảm ơn.”
Đến khi tiếng chuông báo vào tiếtmộtvang lên, Minh Nguyệt mới ngồi
trở về chỗ, Chu Tự Hằng cũng cùng lúc véo tai Bạch Dươngđivào lớp.
Cậu đút tay vào túi quần huýt sáomộtcái, Minh Nguyệt liền ngẩng lên
nhìn cậu cười.
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.