Chu Xung vẫn chưa về, giờ phút này, Chu Tự Hằngkhôngthể che dấu
được nội tâm yếu ớt của mình.
Minh Nguyệtđixuống sân, đứng phía sau Chu Tự Hằng,nhẹnhàng ôm
lấy lưng cậu.
Gió tuyết nhưmộtlưỡi dao cắt tim Minh Nguyệt ra thành từng
mảnhnhỏ,côbéthậtsựrất muốn khóc, nhưng lại sợ Chu Tự Hằng nhìn
thấythìsẽcàng buồn hơn.
Trong sân chỉ bật duy nhấtmộtchiếc đèn vàng, cảm giác rất ảm
đạm.Minh Nguyệt rất đau lòng khi thấy Chu Tự Hằng như vậy, như thể vẻ
kiêu ngạo được ngụy trang bên ngoàiđãbị lột bỏ, lộ ra nội tâm nhạy cảm
tinh tế.
Tất cả các tin tứctrênbáokhônglàm cậu gục ngã, những lời đồn đại
trong trường cậu cũng chẳng quan tâm, nhưng khi đối mặt với sân nhà
trống trải, đối mặt vớimộtngười tuyết Chu Xung, cậukhôngcòn chút tinh
thần nào nữa, chỉ cố miễn cưỡng cười vui, cố tỏ ra là mình ổn.
Nếu như mình màkhôngđếnthìChu Tự Hằngsẽthế nào đây?
Minh Nguyệt nghĩ thầm, liệu cậu có ở đâymộtmình suốt đêm
haykhông?
Những ngôi nhà ở Nam Thành đềuđãsáng đèn, chỉ cònmộtmình cậu,
đứng trong sân đầy tuyết, tự tạo cho mìnhmột“Ông bố” để làm bạn, sau đó
đứng nhìn tuyết rơi đến khi trời sáng.
Minh Nguyệt từ đằng sauđitới trước mặt Chu Tự Hằng,côbé kiễng
chân ôm lấy cổ cậu, in đôi môi đỏ mọng của mình lên môi cậu,nói: “Mặc
dù emkhôngbiết vì sao lúc nãyanhlạikhônghôn em, nhưng em biết là, em
muốn hônanh.”