ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 572

Nhưng thầy hiệu trưởng lạikhôngđề cập đến chuyện thư tình, thậm chí

còn bỏ qua lỗi lầm của Trần Tu Tề, chậm rãi khuyên bảo: “Em Trần, thầy
biết em làmộthọc sinh giỏi, khó tránh khỏi việc được các bạn học
nữyêumến muốn lấy lòng.Nhưng bây giờ emđanghọc lớp 11, sang năm là
thi đại học rồi, việc học vẫn là quan trọng nhất, thầy mong rằng
emsẽkhôngphân tâm.Tất nhiên, nếu có bạn học nữ nào có những hành động
làm ảnh hưởng đến em, em cứnóivới thầy, thầysẽgiải quyết giúp em.”

Ông vẫn như cũ chọn cách giữ trong sạch cho Trần Tu Tề, vì đây là

cậu học sinh giỏi mà ông rất coi trọng, là niềm tự hào của khối 11, tương
laisẽtrở thành sinh viên của trường đại học Thanh Hoa.

Mặt trờiđãlên đến đỉnh núi, ngoài trời nóng bức vô cùng, trong phòng

có bật điều hòa, nhiệt độ rất vừa phải, nhưng Trần Tu Tề vẫn cảm thấy lạnh
toát cả người.

“Em Trần… emnói…” Thầy hiệu trưởng hiền hòa hỏi thăm.

Trần Tu Tề kinh ngạc,đangmuốn lên tiếng từ chối, nhưng Chu Tự

Hằngđãphản ứng nhanh hơn.

Cậu cầm lấy cái ghế, phang thẳng vào cái gương to trước mặt, chỉ

thoáng chốc, mặt kính vỡ tan tành và văng xa khắp nơi.Saumộttiếng vang
rầm trời, căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Như thể đếnmộtcây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Chu Tự Hằng lạnh lùng ngước mắt lên, đá văng cái ghế vừa ném

xuống: “Con mẹ nhà ông đúng là quá vô dụng!”

Thầy hiệu trưởng giơ ngón tay ra chỉ thẳng Chu Tự Hằng: “Cậu…

cậu…cậunóilạimộtlần tôi nghe!”

nóilại lần nữa ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.