Có thể sau này, cậusẽkhôngdũng cảm được như hôm nay nữa, nhưng
cậu vẫn muốn cảm ơn Mạnh Bồng Bồng, cảm ơn vìđãcho cậu biết thế nào
làyêuthầm, thế nào là thanh xuân, cảm ơn vìđãcho cậu biết, cảm giác khi
hôn là như thế nào.
mộtBạch Dương dũng cảm của ngày hôm nay,sẽchỉ xuấthiệnduy
nhấtmộtlần trong đời, cho nên cậu cũng cực kì nhanh thầmnóicâu tạm biệt
với chính bản thân mình.
Mạnh Bồng Bồng nhìn Bạch Dương.
Dường như cómộtsựthay đổikhôngtiếng động nào đóđangphát
sinhtrênngười cậu, khiến chocôbé hơi sửng sốt.
“Bạch Dương.”côbé nhìn bát cháo trong tay, “Đợi khi nào thi xong đại
học, nếu chúng mình có thể học cùngmộtthành phố, nếu lúc đó cậu vẫn còn
thích mình…thì…chúng mình thửyêumộtlần nhé.”
Bạch Dương ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Phòng bệnh lúc này trở nên sáng rực rỡ, như được rải đầy ánh trăng.
Đây là lần đầu tiên, Mạnh Bồng Bồngđingược lại lý trí của mình.
côbé cảm thấy,khôngphải là mình thương hại Bạch Dương, mà
làcôbéđanghọc cách dũng cảm, giống như cậu ấy vậy.