ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 672

Minh Nguyệt ngập ngừng cắn môi,khôngtự chủ được mà hỏi: “Câu

nào cơ?”

Chu Tự Hằng nhìnmộtlượt từ chân Minh Nguyệt dọc lêntrên,côbé cầm

quyển sách ngồi bên giường, tận hưởng gió mát từ cửa sổ thổi vào, ga
giường sẫm màu tôn lên làn da trắng muốt nhưngkhônghề chói mắt.Hôm
naycôbé mặcmộtchiếc váy lụa in hoa kéo đến ngang hông, làm nổi bật vòng
eonhỏnhắn và thân hình duyên dáng.

Hai tháng sau làcôbé tròn 17 tuổi rồi.

Chu Tự Hằng bỗng nhiên nhớ ra.

Số tuổi của Minh Nguyệtđangkhôngngừng tăng lên, hai quả đào mật

cũng theo đó mà lớn thêm rồi.

Lúc học bài Trường Hận Ca, từng câu từng chữ đều khiến cho Chu Tự

Hằng nhớ đến Minh Nguyệt.

Cậu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô,nhẹho khanmộttiếng,nói: “anhthấy

câu ‘Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc’ rất…
Rất hợp với em.”(Mỗi lần ngoảnh mặt mỉm cười, lộ ra trăm vẻ đángyêu,sáu
cung son phấnkhôngcòn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa.)

Cả câu ‘Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất

tảo triều’ nữa. (Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy,
từ đấy vuakhôngcòn thượng triều sớm nữa.)

Nhưng nửa câu sau cậukhôngnóira màâmthầm giấu kín dưới đáy lòng.

Tuy vậy nhưng Minh Nguyệt vẫn xấu hổ đỏ mặt, người hồng rực từ

đầu đến chân, các ngón chân cũng co lại, bỗngmộtcơn gió mạnh thổi
tới,nhẹtốc váycôbé lên, lộ ra hai bắp đùi tuyệt đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.