Chu Tự Hằng nhận được tin nhắn từ Minh Nguyệt,côbé rất vui mừng
vìđãvượt qua vòng sơ loại, nhưng lại lo lắng cho lần thi tiếp theo.
Như thể quay lại mấy năm trước, lần đầu tiêncôbé tham giamộtcuộc
thi lớn,mộtmặtthìphấn khích vui vẻ, mặt khác lại căng thẳng âu lo.
Chu Tự Hằng rất muốn đến xem Minh Nguyệt thi.
Nhưng vì phía Bắc tuyết rơi quá lớn nên nhiều chuyến bayđãbị cắt
giảm, thêm nữa vìđangdịp cuối năm nên số người hồi hương cũng tăng
mạnh, làm cậukhôngthể đặt kịp vé máy bay, thậm chí cả vé tàu hỏa
cũngkhôngcó.
Mà cũng vì cuối năm bận rộn, Chu Xung phảiđicông tác xa, cho
nênkhôngthể giúp được gì cho cậu.
Tất cả mọi phương tiệnđilại đềukhôngcó, Chu Tự Hằng thậm chí còn
ước rằng mình có thể biến thành tiên cá bơi qua đại dương để đến với Minh
Nguyệt.
Dù có mệt đến đứt cả đuôi cũngkhôngsao.
“Tôi phảiđiBắc Kinh để dự hội nghị, cậu có thểđicùng nếu muốn.” Tô
Tri Songnóicho Chu Tự Hằng biết,côđãđưa cho cậu rất nhiều tài liệu học
tập mới, so với Chu Xungkhôngbiết gì về giáo dụcthìTô Tri Song có kinh
nghiệm về mặt này hơn.Chu Xung cảm thấy Chu Tự Hằng học hành quá
vất vả, thậm chí còn khuyên con trai từ bỏ, nhưng Tô Tri Songthìvẫn rất
kiên định.
Cảm giác của Chu Tự Hằng đối với Tô Tri Songthậtsựrất phức tạp.
Giờ phút ấy,sựvui sướng trong lòng khiến cho cậu muốn nhảy cẫng lên
mà reo hò.