Cậu dùng câu này đểnóivề buổi tối hôm qua, Minh Nguyệt thầm nghĩ
chắc là cậu phải vui lắm.
Minh Nguyệt hơi xấu hổ, hỏi: “anhđãtừng mơ như thế chưa? Trong
mơ em làm gì vớianh? Có phải làm cái chuyện giống như tối quakhông?”
côbé hỏi thẳng khiến Chu Tự Hằng ngạc nhiên đến ngẩn người, hồi
lâu sau cậu mới gật đầu,nói: “So với việc mà em có thể nghĩ đếnthìnhiều
hơnmộtchút.”
Chi tiết hơn nữathìChu Tự Hằngkhôngnóira, cậu chỉ mới nghĩ đến thôi
làđãlại sắpkhôngkìm chế nổi rồi.
Chu Tự Hằng cố gắng ổn định lại tâm trạng rồi đứng dậy.
Trận mưa to buổi sáng sớmđãdần ngớt, Minh Nguyệt cầm quần áo
Chu Tự Hằngđãgiặt ra ban công phơi, hôm naycôbé mặcmộtcái áo len
mỏng màu xám nhạt, mái tóc dài được buộc lỏng, nhìn vô cùng dịu dàng.
Minh Nguyệt như lúc này trông rất đẹp, còn quyến rũ hơn mọi
ngày,sựthùy mị duyên dángkhôngthểnóihết thành lời, tựa nhưmộtđóa hoa
sentrênmặt hồ vậy.
Chu Tự Hằng đứng bên cửa sổ, yên lặng ngắm nhìncôbé.
“anhđangnhìn gì thế?” Minh Nguyệt hỏi cậu.
“Nhìn em.” Chu Tự Hằngnhẹnhàng đáp, cậu mỉm cười rồi bổ sung
thêm: “Nhìn cuộc sống trong tương lai của chúng mình.”
Buổi tối cậu có thể ôm Minh Nguyệt ngủ, sáng mở mắt ra làsẽđược
nhìn thấy gương mặtcôbéđangsay giấc, cùngcôbé dùng chungmộtlọ sữa
tắm, dùng chungmộttuýp kem đánh răng, làm cho hơi thở và mùi hương