Cậu mặcmộtcái áo sơ mi đen cùng quần tây, chỗ cổ áo có thêu hoa văn
màu tối, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cổ tay trắng trẻo nhưng rất
mạnh mẽ.
Đôi tay ấy cũng là đôi tayđãgiúp nhóm của bọn họ giành được chiếc
cúp thủy tinh cao quý.
Trần Tu Tề mím chặt môi.
“anhhỏi tại sao emkhôngtừ tốnnhẹnhàng mà từ chốicôgáikia sao? Bây
giờ emsẽnóichoanhbiết đáp án.” Chu Tự Hằng đứng thẳng ngườinói, “Em
muốncôta cảm nhận đượcsựquyết tâm của em.”
trênđời có rất nhiều chuyện có cách làm khác nhau, nhưng kết
quảthìlại giống nhau đến kì lạ.
Đạo lý này ai cũng hiểu.
Mà Chu Tự Hằng thẳng thắnnóisuy nghĩ của mình với Trần Tu Tề như
vậy, cũng là muốn để choanhthấy quyết tâm của cậu.
“Emthậtsựnghiêm túc chứ?” Trần Tu Tề hỏi lạimộtlần cuối cùng.
“Em rất nghiêm túc.” Chu Tự Hằng trịnh trọng gật đầu.
Thái độ thành khẩn này, Trần Tu Tề chưa từng thấy qua,anhcảm thấy
ánh trăng hôm nay nhưđangchiếu rọi vào đỉnh đầu cậu, tạo ramộtvòng hào
quang sáng rực rỡ.