DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 120

Nhưng trong lúc đứng đây bên hàng rào, nhìn xuống thi thể nằm trên mặt
băng, trong tấm lưới khung thành - trước sự hiện diện vĩ đại, người ta có thể
nói vậy - không có ý tưởng hay ho nào xuất hiện. Tôi kìm được không gào
lên quát cô ta hãy câm miệng lại, nhưng quả thực đã gần như đã làm thế.

“Tôi cần xem tận mắt,” tôi thành thật nói, rồi sau đó đủ trấn tĩnh để

nói thêm, “Đó là khung thành của đội chủ nhà.”

Cô ta đập lên cánh tay tôi, đùa cợt. “Anh thật kinh khủng,” cô ta nói.

Thật may, thượng sĩ Doakes tới tìm chúng tôi, vậy là cô nàng thám tử
không còn thời gian cho một tràng cười khúc khích õng ẹo, một điều quả
thực vượt quá sức chịu đựng của tôi. Như mọi khi, Doakes có vẻ quan tâm
tới việc tìm ra một cách nào đó để thộp chắc lấy sườn tôi và xé toạc ra hơn
bất cứ điều gì khác, anh ta dành cho tôi một cái nhìn chào đón nồng ấm và
sắc lẹm đến mức tôi nhanh chóng biến đi nơi khác để anh ta lại với
LaGuerta. Anh ta trợn mắt nhìn theo, quan sát tôi với vẻ mặt như muốn nói
nhất định tôi phải có tội lỗi nào đó và anh ta sẵn lòng moi ruột tôi ra kiểm
tra để tìm xem nó là gì. Tôi dám chắc anh ta hẳn sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn
nhiều ở nơi cảnh sát được phép thỉnh thoảng bẻ gãy một cái xương cẳng
chân hay xương đùi. Tôi lượn vòng tránh khỏi anh ta, thong thả đi vòng
quanh hàng rào tới nơi gần nhất có thể vào sân. Vừa tìm ra lối vào thì có
thứ gì đó lao vào tôi từ phía tôi không thể nhìn thấy, đập khá mạnh vào mạn
sườn tôi.

Tôi đứng thẳng người dậy để đối diện với kẻ tấn công, mang trên

người một vết bầm tím và nở trên khuôn mặt một nụ cười gượng gạo. “Xin
chào, em gái yêu quý,” tôi nói. “Thật tuyệt được nhìn thấy một khuôn mặt
thân tình.”

“Đồ chết tiệt!” cô rít vào mặt tôi.

“Có thể lắm,” tôi đáp. “Nhưng nhắc nó ra lúc này làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.