DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 121

“Bởi vì, anh là đồ chết tiệt khốn kiếp, anh có một đầu mối và chẳng

thèm gọi cho em!”

“Một đầu mối?” tôi gần như lắp bắp. “Cái gì khiến em nghĩ...”

“Đừng có vòng vo, Dexter,” Deborah gầm gừ. “Anh lái xe lang thang

ngoài đường lúc bốn giờ sáng không phải để tìm gái. Anh biết hắn ở đâu,
chết tiệt.”

Tia sáng lóe lên. Tôi đã quá bận bịu với những rắc rối của chính

mình, đầu tiên là với giấc mơ - và sự thật rằng hiển nhiên còn có gì đó
nhiều hơn thế - rồi tiếp tục là cuộc chạm trán như trong ác mộng với
LaGuerta, tôi không hề nghĩ đến việc mình đã không phải với Deborah. Tôi
đã không chia sẻ. Tất nhiên cô em tôi sẽ tức giận. “Không phải là một đầu
mối, Deb,” tôi nói, cố làm cô dịu xuống một chút. “Không có gì chắc chắn
đến mức đó cả. Chỉ là - một cảm giác. Một ý nghĩ, vậy thôi. Thực sự không
là gì cả...”

Cô lại đẩy mạnh tôi một cái. “Ngoại trừ nó thực sự là cái gì đó,” cô

gằn giọng. “Anh đã tìm thấy hắn.”

“Thực ra anh cũng không chắc,” tôi nói. “Anh nghĩ hắn đã tìm thấy

anh.”

“Đừng có làm bộ thông minh nữa,” Deb nói và tôi dang hai tay ra để

bày tỏ việc đó không có khả năng đến mức nào. “Anh đã hứa, chết tiệt
thật.”

Tôi không nhớ từng đưa ra lời hứa nào bao gồm cả việc gọi điện vào

giữa đêm khuya và kể cho cô nghe những giấc mơ của mình, nhưng có vẻ
như nói ra điều này sẽ không khôn ngoan cho lắm, vậy là tôi gạt nó đi.
“Anh xin lỗi, Deb,” tôi chống chế. “Anh thực sự không nghĩ nó sẽ đem lại
kết quả. Đó chỉ là... một linh cảm, thật đấy.” Tất nhiên tôi sẽ không tìm
cách đưa ra bất cứ lời giải thích nào về khía cạnh cận tâm lý có dính dáng
đến ở đây, kể cả với Deb. Hay có lẽ đặc biệt là không phải với cô. Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.