DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 122

một ý nghĩ khác chợt đến với tôi. Tôi hạ giọng xuống. “Có thể em giúp
được anh ít nhiều đấy. Anh nên nói gì với bọn họ nếu có lúc nào đó bọn họ
quyết định hỏi anh đang làm gì khi lái xe lòng vòng quanh đây vào lúc bốn
giờ sáng?”

“Chẳng lẽ LaGuerta chưa thẩm vấn anh sao?”

“Không thể kỹ hơn,” tôi nói, cố kìm một cái nhún vai.

Deb làm bộ ghê tởm. “Và cô ta không hỏi.” Đó không phải là một câu

hỏi.

“Anh chắc thám tử đã có quá nhiều thứ trong đầu,” tôi nói. Tôi không

thêm vào rằng có vẻ một phần chúng liên quan đến tôi. “Nhưng sớm muộn
gì cũng sẽ có người hỏi.” Tôi đưa mắt nhìn về nơi cô ta đang chỉ đạo cuộc
điều tra. “Nhiều khả năng là thượng sĩ Doakes,” tôi nói với vẻ e ngại thực
sự.

Cô em tôi gật đầu. “Anh ta là một tay cớm cừ. Nếu có thể bớt đi vài

kiểu bày tỏ thái độ.”

“Có thể đó là tất cả con người anh ta,” tôi nói. “Nhưng vì lý do nào

đó, anh ta không ưa gì anh. Anh ta sẽ hỏi bất cứ thứ gì nếu nghĩ nó sẽ dồn
anh vào thế bí.”

“Vậy hãy nói sự thật với anh ta,” Deborah dửng dưng nói. “Nhưng

trước hết hãy nói cho em biết đã.” Cô em tôi lại huých tôi một cú nữa vào
đúng chỗ cũ.

“Làm ơn nào, Deb,” tôi nói. “Em biết anh dễ bị bầm tím thế nào mà.”

“Em không biết,” cô nói. “Nhưng em có cảm giác đã tìm ra rồi.”

“Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa,” tôi hứa. “Chỉ là một cơn hưng

phấn vào lúc ba giờ sáng thôi, Deborah. Em sẽ nói gì nếu anh gọi điện cho
em vì chuyện đó, rồi cuối cùng hóa ra chẳng có gì hết?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.