hàng cất giọng, át đi những tiếng vọng ầm ầm bên trong nhà thi đấu. “Thám
tử?” anh ta gọi, đưa mắt nhìn về phía LaGuerta. Đó là một âm thanh lạ
lùng, vô thức, một tiếng kêu bị nghẹn lại nửa chừng từ một anh chàng chưa
bao giờ cao giọng to tiếng ở chỗ đông người, trong âm thanh ấy có điều gì
đó khiến cả không gian bên trong lập tức lặng như tờ. Giọng nói có một nửa
choáng váng, một nửa đắc thắng - tôi đã tìm thấy một thứ quan trọng nhưng
ôi - lạy - Chúa. Mọi con mắt đổ dồn vào Angel và anh ta hất hàm xuống
người đàn ông hói đầu quỳ mọp đang từ tốn cẩn thận gỡ thứ gì đó ra khỏi
gói thi thể trên cùng.
Cuối cùng ông ta kéo thứ đó ra, lóng ngóng để đánh rơi, khiến nó
trượt đi trên mặt băng. Anh ta với tay tới nó và trượt chân, trượt dài theo
sau vật lấp lánh vừa lấy ra từ trong cái gói cho tới khi cả hai cùng chạm vào
tường rào và dừng lại. Bàn tay run rẩy, Angel với lấy vật nọ, cầm được nó
và giơ lên cho tất cả chúng tôi cùng thấy. Sự im lặng đột ngột bên trong tòa
nhà thật truyền cảm, hồi hộp đến nín thở, thật đẹp đẽ, giống như tràng vỗ
tay vang dội khi một kiệt tác được hé lộ.
Đó là gương chiếu hậu của chiếc xe tải.