DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 154

Nhưng…

Tôi quay trở vào bếp và gạt đầu con búp bê Barbie. Cạch. Cạch cạch.

Dường như tôi đang cảm thấy gì đó ở đây? Đùa cợt chăng? Hay sự quan
tâm sâu sắc và thường trực? Hay ghen tuông nghề nghiệp? Tôi không thể
nói rõ và Barbie cũng không nói gì.

Như thế chỉ đơn giản là quá nhiều. Lời thú tội hiển nhiên là giả tạo

kia, cuộc xâm phạm vào chốn riêng tư của tôi, giờ lại là Rita nữa sao? Một
con người chỉ có thể chịu đựng đến thế là quá nhiều. Kể cả một con người
giả tạo như tôi. Tôi bắt đầu thấy bứt rứt, chóng mặt lẫn lộn, vừa hưng phấn
quá mức vừa như đang mê ngủ. Tôi bước tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Lúc
này trời đã tối và ở đằng xa, trên mặt nước, một vầng sáng nhô lên trên bầu
trời và khi nó xuất hiện, một giọng nói ma quỷ cất lên đón chào nó từ đâu
đó sâu thẳm bên trong.

Mặt trăng.

Một tiếng thì thầm trong tai tôi. Thậm chí không phải là một âm

thanh; chỉ là cảm giác thoảng qua như có ai đó đang nhắc tên bạn, đủ để có
thể nghe thấy, ở đâu đó ngay bên. Rất gần, có thể đang sát lại gần hơn.
Không phải là từ, nhưng là tiếng lào xào khô khốc của thứ không - phải - là
- giọng - nói, một âm điệu không - âm - điệu, một ý nghĩ về một hơi thở.
Khuôn mặt tôi nóng rực, đột nhiên tôi có thể nghe thấy mình đang thở.
Giọng nói nọ lại tới, một âm thanh nhè nhẹ rơi xuống rìa tai tôi. Tôi quay
lại, cho dù biết rõ chẳng có ai ở đó, không phải tai tôi mà là ông bạn thân
mến ở bên trong tôi, bị kẻ kia và mặt trăng đánh thức dậy.

Một mặt trăng tròn trịa đang vui vẻ ba hoa. Ôi, nó có biết bao thứ cần

phải nói. Cho dù tôi cố gắng nói với nó lúc này không phải là thời điểm phù
hợp, rằng vẫn còn quá sớm, lúc này có những việc khác cần làm, những
việc quan trọng - mặt trăng có thể nói về tất cả những điều đó và còn hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.