DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 155

thế. Vậy là, cho dù tôi đứng đó suốt mười lăm phút và tranh luận, chưa bao
giờ thực sự có một câu hỏi nào.

Tôi trở nên tuyệt vọng, tranh đấu với nó bằng mọi mánh khóe mà

mình có và khi cách đó thất bại, tôi làm một điều khiến tôi choáng váng tới
tận xương tủy. Tôi gọi cho Rita.

“Ôi, Dexter,” cô ta nói. “Em chỉ... Em rất sợ. Cảm ơn anh đã gọi. Em

chỉ...”

“Anh biết,” tôi nói, mặc dù rõ ràng tôi chẳng biết gì cả.

“Chúng ta có thể... Em không biết liệu anh... Em có thể gặp anh sau

và chỉ... Em thực sự rất muốn nói chuyện với anh.”

“Tất nhiên rồi,” tôi nói với cô và chúng tôi nhất trí sẽ gặp nhau sau đó

tại nhà cô, tôi băn khoăn tự hỏi cô đang có gì trong đầu. Bạo lực chăng?
Hay những giọt nước mắt buộc tội? Hay lấy hết gân sức ra gọi tên tôi? Tôi
là kẻ hoàn toàn xa lạ với địa hạt này, tôi có thể phải đối diện với bất cứ điều
gì.

Sau khi gác máy, chuyện này cho tôi thư giãn một cách kỳ diệu trong

gần nửa giờ đồng hồ trước khi giọng nói êm dịu bên trong lại len lỏi vào
trong đầu, khăng khăng một cách lặng lẽ rằng tối nay dứt khoát phải đặc
biệt.

Tôi cảm thấy mình bị lôi trở lại bên cửa sổ và nó lại kia rồi, khuôn

mặt tròn vành vạnh và đầy hạnh phúc trên bầu trời, mặt trăng đang cười
khúc khích. Tôi kéo rèm và quay đi, lượn một vòng quanh căn hộ từ phòng
này qua phòng khác, chạm vào vật nọ vật kia, tự nhủ như đang kiểm tra
thêm một lần nữa xem có thứ gì bị mất không, cho dù biết chắc không có gì
bị mất và cũng biết rõ tại sao. Cứ mỗi lần vòng quanh căn hộ, tôi lại lượn
qua ngày một gần hơn cái bàn làm việc nhỏ ngoài phòng khách, nơi tôi để
máy tính, hiểu điều gì tôi muốn làm và lại không muốn làm, cuối cùng sau
ba phần tư giờ đồng hồ, sự thôi thúc trở nên quá mạnh mẽ. Tôi quá chóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.