DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 152

nói chuyện. Vì em đã nhận ra... ý em là... ôi, khỉ thật. Anh có thể, à, gọi cho
em được không? Nếu... anh biết đấy.”

Tôi không biết nữa. Không hề. Thậm chí còn chẳng dám chắc người

gọi là ai. Có thể thực sự là Rita không?

Thêm một tiếng thở dài nữa. “Em xin lỗi nếu...” Một khoảng ngừng

rất dài. Hai nhịp thở ra hít vào. Hít vào sâu, thở ra. Hít vào sâu, rồi đột ngột
thở hắt ra. “Làm ơn hãy gọi cho em, Dexter. Chỉ...” Một khoảng ngừng dài.
Thêm một tiếng thở dài. Rồi cô ta gác máy.

Đã nhiều lần trong đời, tôi từng cảm thấy mình đang thiếu vắng thứ gì

đó, một mảnh ghép quan trọng của bức tranh ghép mà những người khác ai
cũng mang đi cùng họ nhưng thậm chí không hề nghĩ tới nó. Tôi thường
không mấy bận tâm, vì phần lớn trong những trường hợp như thế, nó hóa ra
lại là một mảnh chi tiết ngớ ngẩn đến mức đáng kinh ngạc của đời sống con
người, như hiểu luật bóng chày và không tỏ ra thẳng tuột trong buổi hẹn hò
đầu tiên.

Nhưng có những lần khác, tôi cảm giác mình đang lạc mất một bể

chứa khổng lồ đầy ắp sự thông thái, kho hiểu biết của một thứ giác quan tôi
không sở hữu nhưng nhân loại lại cảm nhận được sâu sắc đến mức họ
không cần nói về nó và thậm chí không thể diễn tả thành từ ngữ.

Lúc này là một trong những lần như thế.

Tôi biết mình được trông đợi phải hiểu Rita thực ra đang nói điều gì

đó rất cụ thể, những khoảng ngừng, những chỗ lắp bắp của cô được thêm
vào để tạo nên một thứ vĩ đại và huyền diệu mà một gã đàn ông sẽ nghiễm
nhiên thấu hiểu. Nhưng tôi chẳng hề có manh mối nào về ý nghĩa của nó,
hay làm cách nào để lần ra nó. Tôi có nên đếm những nhịp thở không nhỉ?
Hay tính thời gian của những khoảng ngừng và quy đổi con số sang số thứ
tự của các câu trong Kinh Thánh để đi tới mật mã bí ẩn? Cô ta đang cố nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.