DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 165

Có lẽ là hơi thông minh. Việc tính toán thời điểm của tôi đã sai lệch,

cả buổi tối này đều sai lệch. Nhưng hắn đã trở nên bạo gan hơn. Hắn ngước
mắt lên nhìn vào khuôn mặt sáng lóa của tôi. “Ông là ai, cớm hay là gì?”
hắn hỏi.

“Không,” chúng tôi nói và cắt rời tai trái của hắn ra. Đó là thứ gần

lưỡi dao nhất. Con dao sắc lẻm và trong giây lát, hắn không thể tin nổi
chuyện đó vừa xảy đến với mình, vĩnh viễn, mãi mãi không còn tai trái nữa.
Vậy là tôi ném cái tai lên ngực hắn để hắn tin. Đôi mắt hắn trợn tròn, hít
đầy hai buồng phổi để hét lên, nhưng tôi đã nhét một mớ vải nhựa vào mồm
hắn trước khi kịp làm chuyện đó.

“Đừng có làm vậy,” chúng tôi nói. “Những chuyện còn tồi tệ hơn có

thể xảy ra.” Và sẽ là thế, chắc chắn rồi, nhưng hắn không cần phải biết.

“Những cô bé mất tích?” chúng tôi lại hỏi, dịu dàng, lạnh lùng, rồi

đợi một lát, quan sát đôi mắt hắn, để bảo đảm chắc chắn hắn không gào lên,
sau đó tháo cuộn vải bịt miệng hắn ra.

“Chúa ơi,” hắn rên lên. “Tai tôi...”

“Mày còn cái nữa, cũng tốt chẳng kém,” chúng tôi nói. “Hãy nói cho

bọn tao biết về các cô bé trong mấy bức hình kia.”

“Các ông? Ý ông là sao, các ông? Chúa ơi, đau quá,” hắn rên rỉ.

Vài người chỉ đơn giản là không chịu hiểu. Tôi lại nhét nắm vải nhựa

vào miệng hắn và bắt tay vào việc.

Tôi gần như bị mất kiểm soát; thật dễ bị cuốn đi như thế trong hoàn

cảnh này. Tim tôi đang đập thình thịch như hóa dại và tôi buộc phải tranh
đấu quyết liệt để giữ cho tay mình khỏi run rẩy. Nhưng tôi tiếp tục công
việc của mình, khám phá, tìm kiếm thứ gì đó luôn nằm ngay ngoài tầm tay
với. Phấn khích và cực kỳ thất vọng. Áp lực đang tăng dần trong tôi, dâng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.